Thực ra Tân Trạm không quan tâm đến danh xưng thiên tài luyện dược sư ở Đông vực gì cả, và có phải người đứng đầu trong cuộc đấu lớn này không lại càng không quan trọng.
Mục đích của mình, chính là lệnh bài Thánh cảnh.
Trận chiến cuối cùng này chỉ là hợp tác với hội dược sư, để cuộc tranh tài có chỗ đứng cuối cùng.
Nếu như bọn họ đã không nhìn ra đầu mối từ lời nói của mình, mình có nói nữa thì cũng có tác dụng gì?
“Tân Trạm, lệnh bài của cậu”
Du Túc đưa lệnh bài Thánh cảnh cho Tân Trạm, nháy mắt, lo lắng Tân Trạm sẽ chọc tức mọi người mà gây chuyện.
Nếu như cuối cùng bị thu hồi lại lệnh bài rồi, thì thực sự không hay.
Tôi chỉ nói sự thật, chỉ có thể nói rằng mọi người không có đủ hiểu biết về tiên đan”
Tân Trạm hiểu ý của Du Túc nên không nói nhiều nữa.
Anh nhặt lệnh bài Thánh cảnh được thưởng, rồi quay người rời đi.
Có thời gian để tranh luận, không bằng bản thân đi tu luyện, hoặc là đến chỗ Hồ Phong để luyện đan thì càng hữu dụng hơn.
“Thăng nhóc chết tiệt, quay lại cho tôi, nói rõ ràng đi!”
Chỉ tay về phía sau lưng Tân Trạm đang bước đi, Khổng Việt mắng: “Thật đúng là kiêu ngạo và thô lỗ.
Tôi đã nhiều năm để luyện chế thuốc rồi, có đan dược gì chưa từng nhìn qua, lẽ nào chúng ta có thể nhìn sai sao? Thật nực cười!”
Tân Trạm mặc kệ ông ta, chẳng mấy chốc đã rời khỏi quảng trường.
“Ngũ hội trưởng, người này vô cùng cứng đầu, sau này tôi nhất định sẽ xử lý.
Bây giờ, có phải là đã đến lúc công bố kết quả rồi?”, Khổng Việt hỏi.
Lúc này đã qua một khoảng thời gian, khán giả trong quảng trường đều có chút náo loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Kiểm tra lại lần nữa”
Lão già tóc bạc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Có lẽ chúng ta thật sự đã bỏ lỡ cái gì đó.”
“Cái này… chúng ta đều đã kiểm tra.
Không có gì phải kiểm tra lại.
Rõ ràng là Tân Trạm không chịu nhận thua” Khổng Việt bất lực