Nhìn thấy người tới, bao gồm cả lão già áo xám, sắc mặt cũng hơi đổi, mọi người lập tức cung kính chào.
Ngay cả Diệp công tử, người luôn tỏ ra bướng bỉnh cũng cúi đầu kính cẩn.
Vị khách đó tên là Lôi Sĩ, là tổng hội trưởng hội dược sư của Đông vực.
Ông ta phụ trách mọi thứ ở lãnh thổ của Đông vực và tất cả mọi thứ của hội dược sư.
Có thể nói, trong luyện dược sư của Đông vực, địa vị là cao nhất, đương nhiên là người có năng lực mạnh nhất.
Du Túc có chút kinh ngạc, đại hội trưởng phụ trách quản lý cả hội dược sư của Đông vực, công việc bộn bề, rất ít khi đến thành cổ Đông Hoàng.
E răng ông ta cũng là vì tố tê nên mới tới.
“Haha, không cần khách khí, tôi vốn dĩ định tiện đến xem thi đấu dược sư, không ngờ nửa đường gặp thánh nữ của Thiên Hải Các, nói chuyện với cô ấy vài câu, không ngờ lại để lỡ rồi” Ông già mỉm cười bất lực.
“Tiền bối, xem ra là vãn bối đang làm chậm trễ thời gian của ông rồi”
Trong chiếc thuyền bay đó, một người phụ nữ che kín mặt và duyên dáng từ từ đi xuống, cô ấy có khí chất tao nhã như tiên nữ, ngay khi xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Haha, Ngu thánh nữ sao lại nói như vậ: Người đến chính là Ngu Như Mỹ, cô ta tiếp nhận sự dặn dò của văn Sĩ trung niên, đến để tham gia tổ tế lần này của tộc Đông Hoàng, nhưng Thiên Hải Các cách Đông vực có chút xa xôi, cho nên hôm nay mới đến”
“Ra mắt thánh nữ”
Lôi Sĩ lắc đầu.
Nghe nói người đến từ Thiên Hải Các, Khổng Việt, Du Túc và những người khác không dám thất lễ, họ mỉm cười chắp tay, Ngu Như Mỹ cũng cúi đầu đáp lại.
Thiên Hải Các, thực sự là nổi danh cùng với Tụ Bảo Các, nếu như Lôi Sĩ, với tư cách là đại hội trưởng của hội dược sư của Đông vực, có quyền thế rất lớn ở Đông vực, nhưng Thiên Hải Các lại có quyền lực trên toàn bộ đại lục.
“Vấn bối chỉ đến tham gia chung vui thôi, sẽ không làm phiền các người