Ở bên ngoài, người người nhà nhà điên cuồng tìm kiếm tơ mỏng bản nguyên, không ngờ ở hang núi này tơ mỏng lại nhiều tới mức hợp thành sương mù.
“Mọi người, đừng ngẩn ra nữa, chúng ta đi vào hấp thu đi.
Cái này không thể mang ra khỏi hang núi, có thể hấp thu được nhiều hay ít thì phải xem bản lĩnh của chúng ta thôi” Mộc Thăng Khanh nói.
“Chắc chắn tôi sẽ đứng đầu”
Vân công tử liếm môi một cái rồi đi vào hang núi.
Mấy người còn lại cũng lần lượt đi vào, bóng lưng bọn họ dần dần biến mất sau hang núi.
Mộc Thăng Khanh nhìn về phía mấy người mỉm cười nói: “Tân công tử, tại sao còn không đi đi?”
Tân Trạm thản nhiên đáp: “Chẳng phải ngài Mộc vẫn chưa đi vào đó sao?”
Mộc Thăng Khanh coi đó như một điều hiển nhiên: “Tôi là người dẫn đường, đương nhiên phải khiêm nhường cho mọi người đi trước.”
“Có điều nhìn Tân công tử đây có vẻ rất dè chừng, nếu cảm thấy tôi có gì đáng nghỉ ngờ thì tôi xin phép đi trước vậy”
Mộc Thăng Khanh nói xong, nét mặt không có một chút thay đổi nào, đi thẳng vào trong hang núi.
“Hừ, đúng là lấy lòng dạ tiểu nhân so kè với tấm lòng anh hùng” Người con gái cầm kiếm kia từng được Mộc Thăng Khanh cứu đó chẳng đáng là gì sao.
Ông ta cùng đồng nghiệp nữ tiến vào bên trong.
Cuối cùng, bên ngoài chỉ còn lại có ba người Tân Trạm, Viên Khánh và Từ Kim Thanh.
Từ Kim Thanh hỏi: “Tân công tử, có vấn đề gì sao?”
Tân Trạm khẽ lắc đầu nói: “Tạm thời không phát hiện được gì, có lẽ do tôi nghĩ nhiều rồi.
Đây là một loại cảm giác cực kỳ mơ hồ không rõ ràng, cũng không phải là nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bản năng Tân Trạm cảm thấy khe núi này có gì đó khác bình thường.
Nhưng Mộc Thăng Khanh đã không chút do dự đi vào trong đó, Tân Trạm cũng không cảm thấy có gì không hợp lý nữa.
Từ Kim Thanh nói: “Hay là để tôi vào trước, nếu mà có gì bất thường thì kịp thời thông báo cho mọi người biết.”
Tân Trạm lắc đầu: “Không cần đâu, lát nữa chúng ta cùng đi vào trong”
Nếu trực giác của mình đã nói rằng đây không phải điều nguy hiểm thì có lẽ sẽ không gặp bất trắc gì ngay.
Cho dù Từ Kim