Nhìn chằm chăm bóng lưng của đối phương, sự hoài nghi trong ánh mắt của Tân Trạm càng rõ rệt hơn.
Anh đột nhiên cười: “Các vị, máu Phượng hoàng băng giá đó và tất cả các loại khí nguyên sinh đều vướng vào không trung, sợ là càng khó mà thu được, hay là giúp tôi một tay.”
Diệp Thành và Râu quai nón có hơi sửng sốt, cảm thấy Tân Trạm hơi kỳ lạ.
Anh rất ít khi chủ động nhờ người khác giúp đỡ, càng đáng nói hơn là anh còn chưa bắt đầu tự mình trải nghiệm mà đã nhờ giúp đỡ, đúng là hiếm thấy.
Từ Kim Thanh nhẹ nhàng cười nói: “Anh Tân, việc này đương nhiên không có vấn đề gì.
Vốn dĩ tôi cũng định giúp anh xong xuôi việc máu của Phượng hoàng băng trước đã”
Viên Khánh cũng nhếch mép cười: “Mặc dù tu vi của tôi hơi thấp, nhưng ít nhiều cũng giúp được gì đó, trước mắt tạm gác việc tìm cơ duyên lại đã”
Tân Trạm gật đầu, mấy người đồng thời bay lên, hướng về phía xa của hang núi, nơi mà tràn ngập nguyên khí của Phượng hoàng băng.
Suốt dọc đường đi, Tân Trạm luôn cảm nhận được sức mạnh bị nguyên khí phía trên đang bị linh khí bao bọc bên ngoài, suy nghĩ lộn xộn.
Cuối cùng, mọi người tới được góc phía đông bắc của hang núi, ngau lúc này giữa không trung, từng tia máu hội tụ lại tạo thành một khối máu xoắn liên tục.
Bên trên vết máu này, tụ lại thành bóng của một con Phượng hoàng băng.
Chỉ cần đứng trên mặt đất, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của thần thú này, gần như lạnh đến thấu xương.
Viên Khánh nói: “Khối máu lớn này, e rằng là sinh ra linh khí tàn dư, nhất định rất khó đối phó”
Tân Trạm tiện hỏi: “Vì thế nên mới cần mọi người giúp đỡ.
À đúng rồi, cậu và cậu Từ đều gọi dậy bản nguyên nào rồi?”
Viên Khánh nói: “Tôi là bản nguyên đất nhưng đối phó với phượng hoàng này thì không hề có quan hệ khắc chế nào.
Ngược lại tôi có thể đứng một bên để phòng ngự”
Mặc dù anh ta cũng là tu vi cấp chín nhưng cũng hiểu được bản nguyên nguyên khí.
Từ Kim Thanh nói: “Tôi là bản nguyên