Ngay lúc mọi người đang khoanh chân trên mặt đất, hấp thu linh khí của trời đất, Tân Trạm bay lượn đến giữa không trung.
Những huyết đoàn này, có chút tàn linh vừa mới ra đời, có chút thì không có ý thức, tương đương với việc nhưng huyết đoàn này hoàn toàn bảo vật không có chủ.
Tân Trạm đổ đây máu Phượng hoàng băng vào tất cả vật chứa, sau đó tìm một chỗ ẩn chứa huyết đoàn máu của Thanh Long.
Còn chưa tới gần huyết đoàn này, anh đã có thể cảm nhận được một cỗ uy thế cường đại thuộc về long tộc.
Trong thức hải, hồn Thanh Long cũng bắt đầu rối loạn, phát ra từng tiếng khát vọng long khiếu.
Tân Trạm đưa tay lên, đâm thủng huyết đoàn, một giọt máu Thanh Long liền thuận theo ngón tay của anh, chảy xuôi xuống.
Máu của thần thú nóng vô cùng, nhiệt độ giống như nham thạch vậy.
Tân Trạm kêu lên một tiếng đau đớn, anh thu cánh tay về, trên ngón tay hiện ra một vết thương.
Khẽ lắc đầu, Tân Trạm trực tiếp triệu hoán hồn Thanh Long ra.
Hồn Thanh Long nhìn huyết đoàn, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, không biết ra tay như thế nào.
Cuối cùng vẫn là dưới sự chỉ dẫn của Tân Trạm, hồn Thanh Long mới lấy long trảo đâm thủng máu, sau đó hấp thu nhập dần dần vào long trảo.
Mắt thường có thể thấy, cái Thanh Long trảo này dần dần †oả sáng trông rất sức sống, không còn là dáng vẻ âm u đầy tử khí như trước đây nữa, năm cái móng bắt đầu trở nên sắc bén, tràn ngập quang trạch, lân phiến trên long trảo, cũng dần dần kiên cố sau đó tỏa sáng.
Thậm chí Tân Trạm còn có cảm giác, sau khi cái long trảo này hút đây máu tươi, hình như so với trước kia long trảo lại lớn thêm một khúc nữa thì phải.
Nếu cứ tiếp tục tái sinh dài ra như vậy, không biết có thể từ một con long trảo, khôi phục thành toàn bộ thành bộ dáng của Thanh Long hay không.
Nhưng chuyện này cũng không phải là không có khả năng, dù sao Thanh Long chính là Thần thú, đương nhiên là sẽ có chỗ đặc biệt.
Tân Trạm có chút chờ mong.
Nếu mình có được một con Thanh Long thần thú hoàn chỉnh, chỉ sợ ngay cả cảnh giới hợp thể cũng phải tránh mũi nhọn.
Chỉ là đáng tiếc, những tinh