Mộc Thăng Khanh không ngừng tản ra linh khí, vòng xoáy càng chuyển động càng nhanh, sau đó một Kim Chỉ Bản Nguyên cũng bay vào trong đó.
“Lần này tính chất của bản nguyên đều rất thuần túy, công tử nhìn thấy nhất định sẽ rất hài lòng”
Mộc Thăng Khanh mỉm cười, tiếp tục thi triển trận pháp.
Nhưng ngay sau đó, anh ta không cười được nữa.
Bởi vì bất luận anh lại khởi động trận bàn như thế nào, tăng lực hút của vòng xoáy lên, cũng không có đạo bản nguyên thứ ba bay tới.
“Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy hả?”
Mộc Thăng Khanh đột ngột đứng bật dậy, trên mặt xuất hiện đầy vẻ nghi ngờ.
Nhà họ Mộc làm việc hơn mấy ngàn năm nay, chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Chuyện không thu thập thành công bản nguyên Ngũ Hành cũng là lần đầu tiên xảy ra.
“Kim chỉ bản nguyên này chính là khí tức của người phụ nữ cầm kiếm kia, còn thủy chỉ bản nguyên chính là khí tức của nam tu kia.
Vậy còn những người khác thì sao hả? Bản nguyên của Vân công tử, Viên Khánh và Từ Kim Thanh đâu rồi hả?”
Soạt!
Ngay khi Mộc Thăng Khanh còn đang kinh ngạc thì đột nhiên ông ta cảm nhận được sự xuất hiện của một thân ảnh ở đẳng xa, cách nơi này không mấy xa, đang lướt qua một cách nhanh chóng, chớp mắt một cái là đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Ai đó?” Mộc Thăng Khanh vội vàng ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Chẳng lẽ còn có người chưa chết, là ai đang ở đây giả thần giả quỷ vậy hả?”
Trong lòng của Mộc Thăng Khanh có chút kinh động, ông †a nhìn chằm chằm vào bên trong sơn