Đồng tử của Mộc Thăng Khanh liền co rút lại, ông ta không ngờ rằng bản thân mình thật sự đã đoán đúng rồi.
Ba loại bản nguyên còn sót lại kia quả thực là đang nằm trong tay của Tân Trạm.
“Cậu không có tư cách để sở hữu vật này, mau giao ra đi, tôi có thể tha cho cậu tội chết” Mộc Thăng Khanh lạnh lùng nói.
“Ha ha, giao ra vật này, sợ rằng ông sẽ giết tôi ngay lập tức mới đúng chứ.
Hơn nữa, ông thật sự cho rằng tôi còn có thể tin những lời mà ông nói được à?”
Tân Trạm cười và nói: “Muốn có được vật này, rất dễ dàng.
Chỉ cần ông đủ khả năng để bắt được tôi thì tôi sẽ giao ra ngay cho ông.”
Nói xong, Tân Trạm nắm lấy trận bàn đó, đầu cũng không ngoảnh lại mà trực tiếp hướng về phía sâu bên trong sơn cốc mà bay đi.
Trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm tích.
Bộ mặt của Mộc Thăng Khanh vô cùng âm lãnh, tư duy suy nghĩ không ngừng.
Ai cũng có thể nhận ra được, Tân Trạm là đang cố ý dẫn dụ ông ta vào sâu bên trong sơn cốc.
Trong này nhất định là có mai phục.
Nhưng mà cái tên Tân Trạm đáng ghét này, không hề bày mưu tính kế gì cả, mà còn trực tiếp đặt mọi chuyện ra ngay trước mắt như thế này.
Nếu muốn lấy được trận bàn thì bắt buộc phải bắt được Tân Trạm.
Nếu không thì chờ cho đến lúc công tử đến rồi mà ông ta lại không hoàn thành được nhiệm vụ, nhất định sẽ bị đối phương xem thường cho mà coi.
Hơn nữa, Tân Trạm nói đến cùng thì cũng chỉ mới đạt được cấp chín của khiếu cảnh mà thôi.
“Cứ cho rằng người này đã có mai phục sẵn rồi đi, chỉ cần có thể vượt qua được đêm nay thì thực lực của tên này nhất định cũng sẽ bị tiêu hao đi không ít, tu vi chênh lệch với mình đến tận năm cấp, như vậy thì có gì mà đáng sợ được kia chứ?”
Mộc Thăng Khanh suy nghĩ được một lúc, ánh mắt chợt lóe lên tia lạnh lùng một cái, cuối cùng cũng quyết định sẽ đi giết Tân Trạm.
Ông ta tin rằng với thực lực của bản thân mình, lại cộng thêm con át chủ bài