“Sài Chính Đạo, mày nhất định sẽ chết không tử tế”
Có điều không bao lâu sau, thân thể Vân công tử lại một lần nữa từ sương mù trong sơn cốc bay ra.
Lần này khoảng cách càng gần hơn, bùm một tiếng, Vân công tử thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất cách hai tên thủ hộ mấy chục mét.
Trên người Vân công tử đầy vết máu, xem ra bị thương khá nghiêm trọng.
Anh ôm ngực, phun ra một ngụm máu, thậm chí còn loạng choạng không đứng dậy được.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt hai tên thủ hộ đều thay đổi.
Tu vi người này với công tử của bọn họ cách biệt một trời một vực, sao có thể không chết trong tay công tử được, hơn nữa anh ta còn kêu tên của công tử.
Theo lý mà nói, công tử sẽ không để lộ ra những điều này.
Trong lòng hai người đều có chút nghi ngờ, với lại phiền toái nhất chính là tên này gục ngay cạnh bọn họ.
Nên làm bộ không chú ý đến, hay trực tiếp một đao giết anh ta đây?
Nếu như không hành động, lỡ như anh ta ta đang bị thương nặng, lén lút thi triển bí pháp muốn chạy, thế thì phiền phức rồi.
“Cậu đi giải quyết anh ta ta đi, tôi ở lại đây” Tên thủ hộ thấp hơn nghĩ một hồi rồi nói.
Tên cao hơn gật đầu, anh ta cũng đang có ý định này.
Bàn tay to nắm lấy trên hư không ngưng tụ thành một cây rìu thật lớn, sau đó nghiêng mình đến trước Vân công tử.
“Thằng nhãi, vận khí của mày cũng thật tốt đấy, không phải chịu tra tấn, để tao tới giúp mày chết một cách sảng khoái”
Tên thủ hộ cao hơn cười lớn, cây rìu lớn sắc bén, chém xuống đầu Vân công tử.
Ngay lúc cây rìu chuẩn bị chém xuống, Vân công tử thoạt nhìn như đang bị thương nặng, đáy mắt đột nhiên xoẹt qua vẻ tinh ranh.
Anh đột ngột giơ cánh tay của mình lên, một luồng ánh sáng đỏ thãm bay ra từ tay áo của anh, tiếng chạm vang lên, chiếc rìu lớn lập tức bị đánh bay đi.
Sau đó Vân công tử hét lớn