“Đừng đuổi theo, bên trong, lửa cháy rất mạnh thần thức của chúng ta đã bị ảnh hưởng, không thể rời khỏi chỗ này”
Đuổi theo một hồi lâu, tên thủ hộ thấp hơn nhắc nhở.
Hai người nhìn Vân công tử đã chạy xa, cả hai đều dừng bước.
“Bọn mày tỉnh ngộ sớm đấy nhưng tiếc rằng vẫn là quá muộn rồi”
Ngay lúc này trong biển lửa một âm thanh vang lên.
“Là ai đang nói chuyện?” Sắc mặt hai người khẽ thay đổi, quay đầu nhìn qua.
Viu viu viu.
Dưới đất đột nhiên chấn động, từng luồng nguyên khí hướng về phía hai người bọn họ, tóm chặt lấy bọn họ.
“Có bẫy” trong lòng hai người trầm xuống.
Lui! Đầu tiên hai người tránh về phía sau.
Lúc này ba thân ảnh đã lao về phía hai người bọn họ.
Viên Khánh một lần nữa thi triển Nê Thổ Tù Lao, tạm thời trói hai người bọn họ lại, gió lốc của Diệp Thành và Râu quai nón cũng đã được hình thành trong hỏa diễm, cuồng bạo đánh về phía hai tên thủ hộ.
Hai người bị trận cuồng phong đánh bay, chỉ có thể rút lui.
“Sao có thể như thế, trong sơn cốc này rốt cuộc có bao nhiêu người, công tử đâu rồi”
Tên thủ vệ thấp cảm thấy vừa kinh vừa sợ.
Hai người bọn họ ít nhiều gì cũng biết đôi chút về bí mật của sơn cốc này, cho dù Mộc Thăng Khanh có làm loạn lần này thì việc sống sót qua sơn cốc qua một đêm là điều hiếm có xảy ra, nhưng họ không ngờ rằng lại có nhiều người còn sống như vậy.
Hơn nữa, công tử đã vào thung lũng trước đó, bây giờ vẫn chưa có tin tức gì truyền ra.
Những người này đã đánh giết tới lối vào của sơn cốc, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy.
Nhìn thấy đám người Diệp Thành lần nữa vọt tới, trong lòng hai người họ trở nên tức giận.
“Thật đúng là tìm chết, có điều là mấy người bọn mày cũng chỉ là Xuất Khiếu và Phân Thần mà thôi tuy rằng lúc trước tao không hiểu được tình hình trước đó, nhưng mà cứ coi như không có chủ ý gì,chẳng nhẽ bọn mày thực sự còn có thể giết tao sao.”
Hai người họ đầu tiên