Về phần trận pháp kia, có Phù Ma cùng Diệp Thành, Tân Trạm hiển nhiên cũng yên tâm.
“Nhạc Nhu, cô cũng đi trước đi” Từ Kim Thanh nhìn về phía Nhạc Nhu đang đứng sau ba người, nói.
Ba người cũng vì cô, mới khiến đối phương dễ dàng lẻn vào đây.
“Bảy người, thật không nghĩ tới, cả bảy người đều còn sống” Tên thủ hộ thấp hơn nheo mắt lại nói.
Chuyện tới thời điểm bây giờ, ngược lại anh ta cũng không hề vội vàng.
Tu vi của bảy người này, anh ta cũng có thể nhìn ra, giết bọn họ cũng không tốn bao nhiêu sức lực cả.
“Có điều bọn mày cũng có chút thực lực, thế mà có thể tránh thoát truy sát của công tử”
“Mày sai rồi, là công tử nhà bọn mày quá kém, nên bỏ chạy rồi” Vân công tử cười nói.
“Ha ha, mày cho là tao sẽ tin mấy lời vớ vẩn của bọn mày.
Công tử nhà tao chính là người bất khả chiến bại, chỉ cần tóm được bọn mày, đương nhiên sẽ tự biết được đã xảy ra chuyện gì thôi” Tên thủ vệ thấp hơn cười lạnh nói.
“Lên cho tao.”
Tân Trạm im lặng không lên tiếng, nhắm thẳng về phía tên thủ hộ thấp hơn, hai người Vân công tử đối phó với tên cao hơn.
“Nhanh chóng giải quyết bọn họ, truy bắt những kẻ chạy trốn, sau đó sẽ hỏi tung tích của công tử” Tên thủ hộ thấp hơn căn dặn.
“Nhóc con, mày cũng chỉ là một Xuất Khiết cửu phầm mà thôi cũng xứng ngăn tao sao.
Hôm nay tao sẽ cho mày biết dù chỉ là một hộ vệ của Nhà họ Sài thì cũng không phải là người mà để đám tán tu bên ngoài như bọn mày có thể sánh được!”
Tên hộ vệ thấp cười lạnh, bàn tay vừa lật liền xuất hiện một pháp bảo hình tòa tháp cao.
Pháp bảo này cao tới tận bảy tầng, từ trên xuống dưới đều là màu xanh, cũng chẳng có hoa văn gì, thoạt nhìn lại mang phong cách vô cùng cổ xưa.
Anh ta cầm nó ở trong tay, nhất thời một lượng khí nặng nề dày đặc tuôn trào ra ngoài, bốn phía khắp không gian vang lên từng tiếng đùng đùng rung động mang tới cảm giác áp bách, một tiếng nổ ầm đầy