Nói cho người phụ nữ kia tin tức này, Cổ Nguyệt Linh có chút lo lắng.
Trên thực tế, cô ấy vẫn thích hợp tác với Tân Trạm hơn, dù sao tin tưởng Tân Trạm sẽ không hại mình.
Nhưng bây giờ mình đang đi theo người phụ nữ này, nếu muốn gặp Tân Trạm thì nhất định phải có được sự đồng ý của cô.
“Người bạn này của em vừa biết luyện đan, còn có thể dùng trận pháp sao?” Người phụ nữ hỏi.
“Đương nhiên, lúc trước anh ấy giúp em đột phá tu vi đã bày đại trận, đẳng cấp rất cao” Cổ Nguyệt Linh gật đầu đáp.
Đôi mắt người phụ nữa lóe lên một tia sáng, nhìn lại khí tức phát ra từ Truyền Tống trận phía trước.
“Vậy em liên lạc với anh ta đi, không phải em nói những người bạn của em có thể giúp được chị à?” Người phụ nữ mỉm cười.
Thấy cô ấy đồng ý, Cổ Nguyệt Linh nhẹ nhàng thở ra.
Cả hai liên lạc một chút, chẳng mấy chốc đã gặp nhau ở giữa rừng.
“Tân Trạm, anh… các anh không sao chứ”
Cổ Nguyệt Linh rất hưng phấn, nhưng nhìn đến bộ dạng sau khi chiến đấu của đám người Tân Trạm thì nụ cười biến thành lo lăng.
“Không sao đâu, chút chuyện nhỏ mà thôi” Diệp Thành cười nói.
Lúc này, người phụ nữ từ trong rừng chậm rãi đi ra.
“Là côi”
Nhưng mà Cổ Nguyệt Linh không ngờ tới, lúc Tân Trạm nhìn thấy người phụ nữ kia cũng nhíu mày.
Người phụ nữ này, đúng là cái người thần bí mà trước khi bước vào Thánh Cảnh anh đã gặp được.
Lúc đó cô ấy che dấu tu vi, giết chết tu sĩ khác, còn âm thầm gieo vào người anh một loại khí tức, nếu không nhờ Nhạc Nhu phát hiện ra thì ai biết họ sẽ gặp phải phiền phức gì chứ.
“Thì ra là anh, anh đẹp trai.”
Người phụ nữ cũng có chút ngoài ý muốn, lông mày giật giật, mỉm cười nhưng không hề có chút xấu hổ