“Hừ, nhưng mà dựa vào mặt mũi của Cổ Nguyệt Linh, tôi đành cố mà làm vậy, giúp các anh một tay”
Liễu Mộng tiếp tục nói: “Tu vi của các anh thấp như vậy, lại còn bị thương không nhẹ, hợp tác thì có thể, nhưng lợi ích sau này, tôi muốn lấy sáu phần, còn lại các người tự chia”
“Đùa gì vậy?” Vân công tử bất mãn nói: “Chúng tôi sáu người lấy bốn phần, một mình cô chiếm hơn một nửa, cô dựa vào cái gì?”
“Chỉ bằng tu vi của tôi cao hơn” Liễu Mộng tự tin cười cười.
“Cô có thể cao đến đâu chứ?” Vân công tử khinh thường đáp.
Anh ta còn đang muốn nói cái gì thì nhìn thấy cơ thể Liễu Mộng biến mất như bọt nước ngay trước mắt.
Đồng tử Vân công tử co rụt, một cơn lạnh từ sống lưng chạy vọt lên.
Trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên bao quanh khắp người anh ta, nhưng chính lúc này, một bàn tay như ngọc lặng lẽ xẹt ngang qua cổ anh ta.
Vân công tử lui về phía sau một chút, thấy cổ hơi đau liền đưa tay lên sờ thử, nhìn thấy trên đầu ngón tay dính máu tươi, trong lòng anh ta run lên.
“Thế nào, nếu không phải tôi hạ thủ lưu tình, anh đã chết rồi” Liễu Mộng quay lại chỗ cũ, thản nhiên nói.
“Tốc độ quá nhanh, tu vi của cô đã đạt thấp nhất là cảnh giới Phân Thần cấp năm”
Trong lòng Vân công tử khó chịu, nhưng chỉ có thể hừ nhẹ chịu thua.
Mọi người cũng á khẩu không nói nên lời, Liễu Mộng chỉ đánh một chiêu đã khiến bọn họ im như hến.
“Tốc độ của cô rất nhanh, nhưng không có nghĩa là chúng tôi chậm” Lúc này đột nhiên Tân Trạm lên tiếng.
“Hử? Anh muốn so tốc độ với tôi sao?” Liễu Mộng có chút khinh thường.
“Đã so xong rồi, thử nhìn dưới chân cô đi” Tân Trạm bình tĩnh nói.
Liễu Mộng hơi nhíu mi, thoáng lùi về phía sau, đôi mắt khẽ động.
Ngay vị trí dưới chân mình không biết từ khi nào đã bị Tân Trạm bỏ lại một lá bùa.
“Mặc dù thân pháp của cô rất nhanh, nhưng cô phải trở lại vị trí ban đầu sau khi sử dụng nó.
Vừa rồi đúng là cô có cơ hội giết được Vân công tử, nhưng nếu tôi đặt một sát chiêu tại đó, thì cái giá phải trả là đồng quy vu tận”
Ban đầu, Liễu