“Tân Trạm, tôi cảm thấy phía dưới khe nứt này, sẽ có rất nhiều khí tức cường đại, tốt nhất là chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách với nó.” Cổ Nguyệt Linh có chút e ngại nói.
“Giữ một khoảng cách ư? Không thể nào, mục đích của chúng ta chính là nó” Tân Trạm cười thần bí.
Cổ Nguyệt Linh lập tức trợn tròn mắt.
Tân Trạm điều khiển thuyền bay Tử Quang, chậm rãi hướng về phía khe nứt.
“Lệt Nhưng vào lúc này, trong cái thung lũng rạn nứt đen nhánh này, vang lên một tiếng kêu đầy uy hiếp, sau đó từ bên trong khe nứt truyền đến những tiếng vang lộn xộn, một bầy yêu thú rang rộng cánh bay từ trong khe nứt ra, lao về phía Tân Trạm.
Những yêu thú này có bề ngoài giống như liệp ưng, nhưng thân thể lại to hơn liệp ưng bình thường mấy trăm lần, con nào con nấy đều hung ác, đôi mắt của bọn nó là màu đỏ thẫm.
“Lôi Ưng khát máu, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy loại yêu thú này ở đây, hơn nữa số lượng lại nhiều như vậy, còn nhiều hơn đám Lôi Ưng ở trong cánh đồng hoang vu trước kia”
Tân Trạm điều khiển phi thuyền, tránh thoát công kích của Lôi Ưng khát máu, thần thức đảo qua chỗ sâu nhất của hẻm núi, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Trên đường đi, anh tìm kiếm không ít đàn yêu thú, nhưng đến bây giờ chỉ có đám Lôi Ưng khát máu này khiến anh hài lòng nhất.
Mình dẫn dụ tất cả thành viên của Ám Ảnh Minh bên cạnh Liễu Mộng đến đây, số lượng nhiều như vậy, mình muốn bình yên bày trận pháp rồi thoát khỏi đây, chỉ sợ là sẽ có chút khó khăn.
Hơn nữa Tân Trạm cũng không phải một người bị động, cứ tránh né người khác truy sát, thì chỉ bằng đem toàn bộ kẻ đuổi giết mình đó chôn vùi cùng mình.
Bầy Lôi Ưng khát máu này, là sự lựa chọn thích hợp