Nhưng Tân Trạm căn bản không để ý tới, vẫn cứ tiếp tục lao xuống phía dưới.
“Anh, không thể đuổi theo nữa, con đàn bà này rõ ràng là điên rồi.
Lôi Ưng khát máu không phải là thứ mà chúng ta có thể chọc nổi, nếu như chọc giận tới con yêu thú đầu đàn, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đó.’ Vương Lang nhịn không được nói.
“Lại đuổi theo cô ta thêm một đoạn nữa xem sao, con đàn bà này dám chạy, chẳng lẽ chúng ta không dám đuổi? Thật đúng là gặp quỷ, vì sao tôi có cảm giác những con Lôi Ưng khát máu kia, không thích công kích cô ta” Vương Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Giống như đang đánh một trận giằng co, đám người lại đuổi theo Tân Trạm khoảng cách được rút ngắn thêm một đoạn, lần này Vương Tử cũng có chút không chịu nổi nữa.
Số lượng Lôi Ưng khát máu chung quanh bọn họ càng ngày càng nhiều, còn có Lôi Ưng cảnh giới phần thần cấp năm gia nhập cuộc chiến.
Cộng tất cả lại, chắc phải lên tới mấy vạn con.
“Người này chết chắc rồi, chúng ta rút lui!”
Vương Tử dừng bước, hướng về phía đám người rống to, muốn rời khỏi chỗ này.
“Muốn chạy?”
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, anh làm sao có thể cho những người này có cơ hội đó chứ.
Ngay lúc đám người Vương Tử đang định rút lui, thì Tân Trạm đột nhiên bóp nát phù lục giấu ở trong vách núi cheo leo.
Phù lục nổ, ầm ầm âm thanh vang vọng trong khe nứt, vách đá sừng sững nổ tung, hòn đá vụn văng ra, khói bay mù mịt.
Những hòn đá kia rơi xuống chặn đường lui của đám người, phiến khu vực này hoàn toàn bị cô lập.
Một lúc sau, đôi mắt của những cái con Lôi Ưng khát máu kia vốn dĩ là màu đỏ thãm, xuất hiện một loại cảm xúc cuồng nhiệt biến thành màu đỏ tươi.
Bọn chúng phát ra tiếng kêu vô cùng chói tai, càng điên cưồng nhào về phía đám người.
Trong lúc nhất thời, khi thấy bầy ưng điên cuồng lao về phía mình, đám người muốn chạy cũng chạy không được.
“Những con ưng chết tiệt này, rốt cuộc là nổi điên cái gì vậy: Vương Tử thay đổi vẻ mặt, một chưởng đánh chết