“Chạy đi đâu rồi?”
Ở trong sơn cốc sâu thăm thắm này, thần thức bị quấy nhiễu càng mạnh, gần như rút ngắn chỉ còn trăm mét.
Vương Tử lơ lửng trên không nhìn khắp nơi đều không thấy bóng dáng của Tân Trạm đâu.
Sau đó anh ta cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, trên không trung rơi xuống, tạo thành hình dạng mặt quỷ dữ tợn.
“Muốn chạy sao, nằm mơ đi”
Vương Tử niệm thần chú, ném ra một chút thịt thú, nó mở miệng to đớp lấy, cười sằng sặc, rồi đột nhiên bay đi.
“Mau đi theo, nó có thể tìm thấy dấu vết tên kia”
Lúc này trong cốc nứt ra một nơi cực kỳ âm u, Tân Trạm thi triển mấy thuật pháp không gian, lập tức trên mình đã khoác thêm trường bào Ẩn Tộc sau đó sử dụng thuật ẩn thân, xoay quanh bản nguyên khí tức mà Nhạc Nhu tặng cho anh, đem khí tức ép xuống thấp nhất.
Nơi này vốn dĩ đã gần sào huyệt của đám quái thú Thị Huyết Lôi Ưng này, bốn phía đều lưu lại khí tức của chúng, Tân Trạm giảm tốc độ, chậm rãi di chuyển.
Một khi bị đám người kia phát hiện, bản thân cho dù không chết, bao nhiêu công sức của anh cũng coi như đổ sông đổ bể.
Sau khi di chuyển được một đoạn, Tân Trạm chợt nhận thấy chú ý tới tảng đá bằng phẳng trong khe cốc bị nứt, trên đó có một tổ chim được xây bằng cỏ Linh Thảo.
Trong tổ chim, có hàng chục quả trứng chim vừa trắng vừa tròn.
Bất luận là yêu thú hay là loài chim bình thường, hầu như phương thức sinh sản của chúng chính là ấp trứng, điểm này không hề thay đổi.
Rắc rối duy nhất chính là làm thế nào để tránh khỏi tổ chim này, con Ưng mẹ kia cũng phải Phân Thần cấp sáu.
Nếu chiếc mỏ của nó mổ anh một cái, thì chắc chắn anh sẽ không tránh khỏi bị thương nặng.
Tân Trạm nhìn trái rồi nhìn sang phải, lặng lẽ chôn một tấm phù kíp nổ vào vách đá.
Sau đó anh trốn