“Một đám hỗn tạp, tránh ra!”
Thôi trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng, Vân công tử cùng lắm chỉ là Cảnh giới Phân Thần cấp bốn, lão giả áo xám và đám văn sĩ kia cũng chỉ là cấp hai, cấp ba.
Linh khí của ông ta cuồng bạo, những người này liền bay ra xa.
Liễu Mộng xuất hiện, trường tiên trong tay vung lên quấn quanh cổ Thôi trưởng lão.
Thôi trưởng lão lạnh lùng cười một tiếng, ngón tay khế búng một cái chính xác tìm được vị trí của roi da, sau đó đánh bay.
“Ranh con, dám đột phá ở chỗ này, đúng là ngu xuẩn, lão già này sẽ giúp mày một tay.”
Thôi trưởng lão ha ha cười lớn, một bước đi tới trước mặt Tân Trạm, đánh về phía đầu anh.
Ầm!
Nhưng trong giây phút đó, một màn sáng đột nhiên xuất hiện ngăn trở trước người Thôi trưởng lão.
Nụ cười của Thôi trưởng lão ngay lập tức cứng ngắc, ông †a lúc này mới phát hiện bên ngoài Tân Trạm chẳng biết lúc nào lại có mấy tấm phù lục trôi lơ lửng, hoàn toàn bảo vệ anh bên trong.
“Đến cuối cùng là ông ngu hay là tôi ngu”
Tân Trạm chậm rãi mở mắt, trên bầu trời, mây đen vốn đã tản ra lại lần nữa ngưng tụ.
“Cảnh giới Phân Thần cấp ba”
Trong lòng Thôi trưởng lão run lên, chợt quay đầu bỏ chạy.
Ông ta đột nhiên nghĩ đến, lúc trước Hạ chấp sự bị giết chết cũng bởi vì Tân Trạm đột phá tu vi.
Mặc dù không biết hai người này có quan hệ thế nào nhưng Tân Trạm nếu có thể lợi ùng lôi kiếp