Một chiêu này đánh xuống, ông ta chẳng qua chỉ bị chấn bay khỏi không trung rơi xuống mặt đất, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi.
Chỉ bị thương nhẹ, không có bị thương nặng.
Sau đó, đạo lôi kiếp thứ hai đánh xuống, Thôi trưởng lão lại lần nữa thúc giục ra lực lượng của mãnh hổ, hư ảnh hổ yêu †o lớn phóng lên cao nuối chứng lôi kiếp.
“Hộc… hộc……”
Thôi trưởng lão thở hổn hển, trên mặt lại hiện lên nụ cười, cố hết sức nhìn chằm chằm Tân Trạm.
“Hai đạo lôi kiếp, lão già này đỡ được, để xem bây giờ cậu còn thủ đoạn gì nữa, mau chết đi”
Thôi trưởng lão cảm giác trong cơ thể vẫn còn dư lực lượng liền lao về phía Tân Trạm.
Linh khí thả ra ngập trời, một con mãnh hổ phóng về phía Tân Trạm như muốn nuốt chửng anh.
Đoàng đoàng đoàng.
Tân Trạm bay ngược ra ngoài, những tấm phù văn bảo vệ xung quanh toàn bộ vỡ nát.
“Hiện tại ông còn không muốn chạy trốn có phải đã quên một chuyện rồi không”
Sắc mặt Tân Trạm vô cùng bình tĩnh, ánh mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thôi trưởng lão.
“Cái gì?” Thôi trưởng lão trong nháy mắt hơi sững sờ.
“Tôi hiện tại đã không phải là Cảnh giới Xuất Khiếu mà là Cảnh giới Phân Thần cấp ba, còn ông thì vẫn là Cảnh giới Phân Thần cấp sáu” Tân Trạm nói.
“Vậy thì như thế nào, cậu vẫn chênh lệch với tô ba cảnh, lão già này vẫn có thể giết chết cậu như cũ”
Thôi trưởng lão cười mỉa một tiếng, lại lần nữa sử dụng hư ảnh của mãnh hổ.
“Sai rồi, chuyện này có nghĩ là tôi có thể sử dụng thuật pháp, nắm chặt ông trong lòng bàn tay”
Khóe miệng Tân Trạm hiện lên một nụ cười, giữa ấn đường bắn ra một tia sáng màu đỏ.
Tia sáng này bay ra phía xa xa, trong nháy mắt nổ vang một tiếng trong hư không.
Sau đó một cỗ hơi thở hoang vắng thời viễn cổ tràn ngập khắp nơi đó.
Một người khổng lồ bốn mắt chậm rãi đi