Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

1666: Chương 1665


trước sau


Lúc này, đột nhiên làn sương đen bao bên ngoài trở nên sôi súc, xông thẳng lên trời.

Sau đó nó không ngừng lan tràn ra khắp nơi, bao xung quanh trận pháp, bày ra trận pháp.

Từng tấc từng tấc, đến khi trong mấy mét đó, đều bị làn sương đen lấp kính, toàn bộ ánh sáng đều bị làn sương đen ngăn cản.

Trong lòng toàn bộ những tu sĩ đều trở nên kinh hãi, trong nháy mắt nơi đó trở thành một mảng đen kịp, giống như trời tối mà không thể thấy được năm ngón tay đâu vậy.

“Ha ha ha” Tàn hồ đó bay ra từ bên người Tố Thế Ma Tôn, anh ta xuyên vào làn sương đen, không hề có chút khó khăn nào cứ như cá gặp nước vậy.

“Nên giết ai trước đây nhỉ?”
Ánh mắt tàn hồn lạnh lẽếo mà nhìn đám người tu sĩ, đột nhiên anh ta ngửi được một cỗ khí tức.

Ánh mắt liền cố định lại, nhất thời thập trung lên người Tân Trạm.

“Chính là tên khốn này, hại ông chủ suýt nữa thì giết chết tao, phải diệt mày trước”

Tàn hồn cười lạnh một tiếng, anh ta lẳng lặng không một tiếng động mà chui vào trong làn sương đen, giống như đã biến thành một phần khí đen vậy, thu toàn bộ khí tức lại, lặng lẽ tiến đến gần Tân Trạm.

Mọi người đến gần rìa của trận pháp, mỗi người đều vô cùng hoảng loạn.

Ma Tôn này mạnh như vậy, cả Tống Linh Thông đem cả vũ khí gia truyền ra cũng không phải là đối thủ, mặc dù bây giờ không thể hoạt động được nữa, nhưng mà sau khi thoát khỏi vòng vậy, thì không phải bọn họ sẽ xong đời hết sao?
“Các vị, bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta không thể cứ chạy trốn thế này mãi được, hơn nữa Ma Tôn đó lợi dụng tế đàn để hấp thụ bản nguyên ngũ hành, anh ta sớm muộn gì cũng xông đến, giết hết toàn bộ chúng ta” Trần công tử hét lên.

.

Truyện Mỹ Thực
“Trận pháp thì không thể phá được, cũng không đánh lại được Ma Tôn này, chúng ta có thể làm sao nữa?” Một người phụ nữ đang mang khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên khóc nấc lên nói: “Hu hu, sớm biết nguy hiểm như thế này, tôi se không đến chỗ kế thừa này nữa”
“Tống công tử, có còn cách gì

nữa không?”
Rất nhiều người sốt ruột mà nhìn về phía Tống Linh Thông.

Thời gian cứ trôi qua từng chút, thì bọn họ thực sự là đang đợi chết mà.


“Cách, thì tôi có một cách” Lúc này Tống Linh Thông đã chữa trị xong vết thương, ánh mắt anh ta khế chuyển động, rồi đột nhiên nói.

Mọi người đều nổi lên hy vọng, người phụ nữ đang khóc lóc kia đang định nói.

Đột nhiên, chỉ nghe thấy phù một tiếng, một đám khí đen xẹt qua cơ thể của cô ta, người phụ nữ đó trợn tròn mắt, chậm rãi mà nhìn xuống ngực, kinh hãi mà phát hiện cơ thể của mình lại bị đâm thủng một lỗ lớn.

Trong nháy mắt máu đang phun ra, người phụ nữ hét thảm một tiếng, ngã xuống đất, một làn sương đen xét qua rất nhanh, nguyên thần của người phụ nữ vừa bay ra cũng bị bắt đi.

“Cứu mạng, cứu mạng với.”
Trong làn sương đen, người phụ nữ liên tục kêu cứu, nhưng da đầu mọi người đều tê rần, ai cũng không dám tùy tiện xông vào trong đám sương đen cứu người.

“Vừa nãy cái thứ đáng sợ đó là cái gì vậy, tốc độ quá dọa người rồi”
Không ít tu sĩ chỉ nhìn thấy bóng đen lướt qua, người phụ này liền bị giết rồi, không khỏi mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

Bọn họ nhao nhao lấy bảo vật hộ thể hoặc là bùa chú ra, cảnh giác mà nhìn xung quanh.

“Bên trong có Ma Tôn sắp hồi phục xong, bên ngoài thì có trận pháp ngăn cản, giờ còn xuất hiện ma quỷ, chúng ta xong thật rồi” Một tu sĩ suy sụp mà nói.

“Tống công tử, tình hình bây giờ rất nguy hiểm, có cách gì bảo vệ tính mạng, thì cậu mau nói nhanh lên” Có người sốt ruột mà nói.

“Được, chuyện này không được chậm trễ, vậy tôi nói thẳng luôn”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện