Tống Linh Thông được người nhà họ Tống vây xung quanh, cũng không lo lắng tàn hồ kia, giọng nói của anh ta rất nặng nề mà nói: “Tình hình bây giờ, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, chúng ta đã lâm vào tình thế vô cùng xấu rồi, khoảng cách giữa sống chết chỉ là một sợi chỉ nữa, muốn đấu lại thì là không thể, chỉ có một cách duy nhất, đó là trốn”
“Trốn? Trốn thế nào?” Trái tim mọi người đều nhảy dựng lên, lại nghi ngờ mà hỏi.
“Lúc tôi vào Thánh Cảnh, chỗ tôi đã từng truyền lại cho nhà họ Tống tôi một đại trận để bảo vệ mạng sống, chỉ cần kích hoạt trận này, liền có thể có pháp môn để kết nối với thế giới bên ngoài, để tôi chuyển toàn bộ ra ngoài.” Tống Linh Thông tự tin mà nói.
“Tống công tử, có đồ tốt như vậy thì còn do dự gì nữa”
Một tu sĩ sốt ruột mà nói.
Ngay vừa nấy, có một người tu sĩ, bị bóng đen tấn công, chết oan chết uổng.
“Nhưng làm việc này cần có một điều kiện, là ngay lúc tôi khống chế trận pháp, trong trận chỉ có tôi là người có thể tin tưởng được, nhưng phải nói cho các vị biết, ai cũng không biết được, trong chúng ta, có nội gián của Sài Chính Đạo hay không” Tống Linh Thông dứt khoát mà nói.
“Chuyện này…” Mọi người đều có chút suy tư.
“Tống công tử, cậu có ý gì thì cậu cứ nói thẳng đi.” Một người tu sĩ nói.
“Muốn tôi bảo vệ các vị thì được, nhưng phải giao mệnh hồn ra, như vậy thì tôi mới yên tâm được”
Tống Linh Thông vung tay lên, toàn bộ người nhà họ Tống liền bắt đâu đứng xung quanh, bày ra đủ loại trận văn.
Người đàn ông râu ngắn kia cũng lấy ra thêm một món bảo vật, cắm ở trên mặt đất, linh khí tàn ra cuồn cuộn.
“Đương nhiên, nếu như các vị có bản lĩnh khác, vậy thì tôi cũng không ngăn cản” Vẻ mặt Tống Linh Thông mang vẻ không có gì đáng kể mà nói.
Tâm trạng mọi người đều có chút phức tạp, giao mệnh hồn ra, thì tương đương với bị nhà họ Tống quản chế, giờ nói thì dễ nghe, nhưng ai biết được sau đó có về