Âm!
Ngay lúc ác quỷ ra tay một cách tàn nhẫn, một nắm đấm màu vàng rực nện ầm ầm vào mặt ác quỷ.
Luồng sức mạnh này rất dữ dội, cứ như bị đá tảng nện trúng vậy, ác quỷ kêu lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó bay vèo rơi xuống đất như một viên thiên thạch.
Cú đánh này khiến mặt đất nứt toác ra, ác quỷ rơi thẳng xuống một cái hố cực lớn.
Lúc này Tân Trạm đang lơ lửng bên cạnh Liễu Mộng, toàn thân tràn ngập lửa đỏ, dưới sự thúc giục của Viêm Ma Thể, cơ thể anh toát ra hai loại ngọn lửa màu xanh lam chói mắt và màu đen kịt, không ngừng tuôn ra như một vị thần lửa.
Tất cả mọi người đều giật mình, đây là lần đầu tiên ác quỷ cảm thấy ngạc nhiên như vậy.
“Mọi người trốn vào trong màn ánh sáng của Liễu Mộng Linh Lung Tháp đi, bây giờ gã đã mất sương mù màu đen, không còn nhanh nhẹn như lúc trước nữa, không gây tổn thương đến mọi người được đâu” Tân Trạm nhìn mọi người rồi nói.
“Tân Trạm, một mình cậu có thể đánh được không?” Nhiếp Phong Đình lo lắng nói.
“Con ác quỷ này còn nuốt chửng nguyên thần, chúng ta ở bên ngoài không giúp gì được cho Tân Trạm, ngược lại chỉ tổ thêm phiền phức cho anh ấy” Liễu Mộng lắc đầu nói: “Tân Trạm kết hợp tinh chất ngọn lửa này, cũng là cảnh giới Phân Thần cấp chín, chưa chắc đã thua ác quỷ đâu”
Mấy người Trần công tử tạm thời yên tâm hơn, tụ tập lại một chỗ, Liễu Mộng phát ra ánh sáng bên trong Linh Lung Tháp, bao bọc mọi người bên trong.
“Lại là thằng oắt con chuyên phá đám nhà mày”
Trong hố đất sâu hoắm, bụi bặm bay lên mù mịt.
Ác quỷ che miệng bò lên khỏi mặt đất, nhìn chòng chọc vào Tân Trạm đang lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt tràn đầy khao khát muốn giết người.
“Ban đầu tao định sẽ giết đồng bọn của mày trước, để mày đau đớn đến nỗi không muốn sống nữa, cuối cùng sẽ từ từ tra tấn mày đến chết, không ngờ mày lại gấp gáp thế này, vậy thì †ao sẽ cho mày toại nguyện.”
Ác quỷ hét lớn, bóng người đen sì đạp mạnh lên mặt đất rồi thình lình bay vút lên cao, như tên lửa rời khỏi bệ phóng.
Bàn tay phải vươn ra, móng tay dài bén nhọn bỗng nhiên chui ra,