“Không ngờ cơ thể của thằng oắt mày lại cứng cáp như vậy” Ác quỷ rơi xuống ầm ầm, hai chân đứng lên, mặt đất lại nứt toác ra một lần nữa, trói hai chân gã vào trong đó.
Đôi mắt gã lấp lóe, có hơi do dự không biết có nên tiếp tục so đòn nữa không.
Cho dù Tân Trạm có hỏa diễm bản nguyên, thì thứ này cũng đâu thể khiến anh có được sức mạnh cơ thể mức độ này.
“Làm sao? Sợ à”
Giữa không trung, Tân Trạm nhìn xuống ác quỷ cười lạnh nói: “Dù gì hồn ma tàn dư thì cũng chỉ là hồn ma tàn dư mà thôi, chỉ làm được mấy trò đáng xấu hổ, lẩn trốn trong bóng tối”
“Mày nghĩ ba mày sợ mày chắc” Ác quỷ giận tím mặt.
“Không lẽ tao nói sai? Bây giờ mày có cơ thể, mà còn chẳng dám đấu một trận cho ra trò với tao, chẳng khác gì con ruồi cứ trốn tránh” Đôi mắt Tân Trạm chứa đầy ý tứ xem thường.
“Mẹ nó, cỗ thân thể này của ba mày là cho Ma Tôn tạo ra, không thể phá vỡ, cho dù mày có Thuật Luyện Thể thì tao cũng có thể đánh mày một phát thành thịt nát xương tan”
Ác quỷ giận dữ xông lên lần nữa, khí đen quanh người phả ra ào ạt.
Đúng là trước kia gã chỉ là hồn ma tàn dư thật, không có cơ thể, cho nên chỉ rành trò đánh lén người ta.
Nhưng bây giờ cơ thể mà gã khát khao bao lâu nay đã có rồi, mà vẫn bị nói là hồn ma tàn dư.
Bị Tân Trạm kích thích như thế, gã nổi giận ngay tắp lự.
“Đến rất đúng lúc” Đôi mắt Tân Trạm khế chuyển động, lao về phía ác quỷ.
Rầm rầm rầm!
Sau đó, hai người sử dụng cách đơn giản nhất để đánh nhau.
Cú đấm của Tân Trạm vung ra, lóe lên ánh sáng vàng rực chói chang giữa đất trời.
Mà lúc ác quỷ ra tay, không khí đen đặc tuôn ra ầm âm trên không trung, tiếng quỷ khóc sói tru vang lên