Tân Trạm cảm thấy bất lực mà âm thầm xin lỗi ở trong lòng.
Anh cũng không muốn ức hiếp Như Ý Tiên Tôn, thế nhưng tia chấp niệm của linh hồn sót lại này chỉ nhớ đến mối căm thù của ông ta và Tố Thế, Tân Trạm chỉ có thể dùng cách này để kích thích ý chí chiến đấu của Như Ý Tiên Tôn mà thôi.
Hiển nhiên khi Như Ý Tiên Tôn nghe thấy vậy, vẻ mặt của ông ta trở nên đỏ bừng ngay lập tức, nắm đấm cũng bị bóp chặt đến mức vang lên tiếng răng rắc.
Tố Thế và vợ con chính là hai chấp niệm mà ông ta không thể buông bỏ nhất, một điều chính là sự căm thù, điều còn lại chính là người thân.
Những lời nói dối bịa đặt không có căn cứ của Tân Trạm đều chạm vào chiếc vảy ngược của những chấp niệm này.
.
Như Ý Tiên Tôn không hề nghi ngờ về điều này một chút nào.
Khi lặp đi lặp lại giấc mơ này rất nhiều lần, tên Tố Thế này đã sớm trở thành hiện thân của của sự tà mà và độc ác của thế giới này ở trong lòng của ông ta, vì vậy cho dù Tân Trạm nói xấu bất cứ điều gì về Tố Thế thì ông ta đều sẽ tin tưởng vào lời nói kia.
“Được lắm, quả nhiên linh hồn còn sót lại của Tố Thế này rất ngông cuồng, thật sự không để bản tôn vào mắt mà”
Như Ý Tiên Tôn lạnh lùng cười lên và vung mạnh tay một cái, cả thế giới giống như một bức tranh được cuộn lại mà biến mất ngay lập tức và chỉ còn lại khoảng không gian xám xịt.
“Người trẻ tuổi, cậu nói đúng, thay vì giết chết ông ta ở trong giấc mơ rất nhiều lần không bằng giết ông ta một lần ở trong hiện thực”
Như Ý Tiên Tôn tràn đầy ý chí chiến đấu mà nói: “Nói đi, cậu muốn tôi làm điều gì giúp cậu”
“Tiền bối, tôi mong rằng ngài có thể ra mặt và giúp chúng tôi ngăn cản tên Tố Thế Ma Tôn kia lại” Tân Trạm nói.
“Được, nhưng mà cậu cũng biết tình trạng của tôi rồi đấy, khí tức của tôi đã tan biến đi rất nhiều, cơ thể ban đầu cũng đã không còn dùng được.
Các cậu phải đưa ra một cơ thể phù hợp với tu vi của tôi” Như Ý Tiên Tôn nói.
“Tiền bối có thể mượn lấy cơ thể của tôi” Tân Trạm thở dài nói.
Ở bên Tố Thế Ma Tôn có sự giúp đỡ to lớn của nhà họ Sài vài trăm ngàn năm và nắm giữ tất cả mọi nguồn lực ở trong tay, còn bên Như Ý Tiên Tôn thì chỉ có thể gắng gượng tập hợp mà thôi.
Ba mươi mấy người ở nơi đó trông có vẻ rất đông, tu