Tân Trạm để ý thấy bên cạnh mình chỉ có ba người Trần công tử, Nhiếp Phong Đình và Liễu Mộng thì không khỏi lên tiếng hỏi.
“Nguyên Thần của họ được Liễu Mộng bảo vệ ở trong Linh Lung Tháp nhưng Liễu Mộng hôn mê nên Linh Lung Tháp bay vào trán để bảo vệ cô ấy” Trần công tử nói.
“Trần công tử, cậu bảo vệ Tân Trạm còn tôi đỡ Liễu Mộng”
Lúc này mặc dù Nhiếp Phong Đình rất nhếch nhác nhưng không bị ma khí của Tố Thế tra tấn nữa nên cũng thở hổn hển đứng dậy.
Trần công tử gật đầu, anh ta cũng có thể nhìn ra bây giờ trạng thái của Tân Trạm rất kém cỏi.
Mấy người bay lên, không gian của Như Ý Tiên Tôn đã vỡ tan từ lâu, họ đến nơi để tham gia kiểm tra đánh giá sau đó đi về phía lối ra.
Vốn dĩ chỗ đó bị Tố Thế Ma Tôn che chắn, nhưng ma tộc đã chết nên vấn đề này không còn tồn tại nữa.
“Sư bá”
Trong lúc bay Nhiếp Phong Đình thấy tiền bối ngã ở trên mặt đất bị dằn vặt đến chết thì trong lòng run lên còn có cả sự sợ hãi.
Nếu không phải Tân Trạm kịp thời giết chết Tố Thế Ma Tôn, có lẽ bản thân cũng sẽ nhanh chóng chết thảm giống như sư bá.
Tống Linh Thông bay ở phía trước nhất bay vào trong hang núi, hắn ta dùng một cú đấm phá tan ngăn trở nghĩa trang làm cho một tia sáng chiếu vào trong, hiển nhiên lối ra ở phía trên đỉnh núi này.
Trước khi rời khỏi đây ánh mắt Tống Linh Thông lấp lóe nhìn đám người Tân Trạm ở phía sau.
Hắn ta tự hỏi có nên giết chết những người này ở đây hay không.
Dù sao thì Tiên Tôn Ma Tôn kia cũng đã chết hết, có lẽ sẽ để lại một số lợi ích.
Nếu như giết những người đó cho dù là bảo vật gì cũng sẽ thuộc sở hữu của hắn ta.
Dường như nhận ra gì đó Tân Trạm cũng ngước mặt lên lạnh lùng đối mặt với hắn ta.
Ánh mắt của hai người va chạm vào nhau, từ trong ánh mắt lạnh buốt của Tân Trạm trong lòng Tống Linh Thông bỗng nhiên trào lên cảm giác lo lắng.
Trận chiến