Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1747


trước sau


Tân Trạm để ý thấy bên cạnh mình chỉ có ba người Trần công tử, Nhiếp Phong Đình và Liễu Mộng thì không khỏi lên tiếng hỏi.

“Nguyên Thần của họ được Liễu Mộng bảo vệ ở trong Linh Lung Tháp nhưng Liễu Mộng hôn mê nên Linh Lung Tháp bay vào trán để bảo vệ cô ấy” Trần công tử nói.

“Trần công tử, cậu bảo vệ Tân Trạm còn tôi đỡ Liễu Mộng”
Lúc này mặc dù Nhiếp Phong Đình rất nhếch nhác nhưng không bị ma khí của Tố Thế tra tấn nữa nên cũng thở hổn hển đứng dậy.

Trần công tử gật đầu, anh ta cũng có thể nhìn ra bây giờ trạng thái của Tân Trạm rất kém cỏi.

Mấy người bay lên, không gian của Như Ý Tiên Tôn đã vỡ tan từ lâu, họ đến nơi để tham gia kiểm tra đánh giá sau đó đi về phía lối ra.

Vốn dĩ chỗ đó bị Tố Thế Ma Tôn che chắn, nhưng ma tộc đã chết nên vấn đề này không còn tồn tại nữa.

“Sư bá”
Trong lúc bay Nhiếp Phong Đình thấy tiền bối ngã ở trên mặt đất bị dằn vặt đến chết thì trong lòng run lên còn có cả sự sợ hãi.

Nếu không phải Tân Trạm kịp thời giết chết Tố Thế Ma Tôn, có lẽ bản thân cũng sẽ nhanh chóng chết thảm giống như sư bá.


Tống Linh Thông bay ở phía trước nhất bay vào trong hang núi, hắn ta dùng một cú đấm phá tan ngăn trở nghĩa trang làm cho một tia sáng chiếu vào trong, hiển nhiên lối ra ở phía trên đỉnh núi này.

Trước khi rời khỏi đây ánh mắt Tống Linh Thông lấp lóe nhìn đám người Tân Trạm ở phía sau.

Hắn ta tự hỏi có nên giết chết những người này ở đây hay không.

Dù sao thì Tiên Tôn Ma Tôn kia cũng đã chết hết, có lẽ sẽ để lại một số lợi ích.

Nếu như giết những người đó cho dù là bảo vật gì cũng sẽ thuộc sở hữu của hắn ta.

Dường như nhận ra gì đó Tân Trạm cũng ngước mặt lên lạnh lùng đối mặt với hắn ta.

Ánh mắt của hai người va chạm vào nhau, từ trong ánh mắt lạnh buốt của Tân Trạm trong lòng Tống Linh Thông bỗng nhiên trào lên cảm giác lo lắng.

Trận chiến

trước đó giữa Tân Trạm và Tố Thế Ma Tôn đã để lại cho hắn ta ấn tượng quá sâu sắc.

Thực lực và trí óc của người này đều là hạng nhất, trước đây còn lừa được cả Tố Thế Ma Tôn, có lẽ tình trạng hiện tại của anh ta cũng chỉ là giả vờ.


Hơ nữa hai người cùng hủy diệt nên chắc hẳn cũng không để lại thứ gì tốt, vẫn nên quên đi.

Tống Linh Thông khẽ cắn môi, cuối cùng kìm nén lòng tham của mình.

Sài Chính Đạo chết ở trong tay của Tân Trạm, tất cả bản vệ của hắn ta cũng đã chết.

Một khi quyết sống chết ở đây bản thân làm không tốt thì cũng sẽ thất bại giống như Sài Chính Đạo nên là bỏ đi.

Thấy Tống Linh Thông thu hồi ánh mắt rồi đột nhiên bay ra khỏi hang núi, Trần công tử và Nhiếp Phong Đình cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người theo sát sau Tống Linh Thông cũng bay ra ngoài.

Cảnh tượng trước mắt cũng sáng ngời, ánh nắng trên không trung chiếu rọi xuống dưới.

Nhưng mà mọi người không quay lại thung lũng lúc đi vào truyền thừa, sau khi đánh tan hang núi ở dưới đất họ xuất hiện ở trên mặt đất cách thung lũng kia vài dặm.

Liếc mắt nhìn xung quanh, huyễn trận sương mù màu trắng ỏ bên ngoài thung lũng do Tố Thế Ma Tôn bày ra vẫn chưa biến mất, cuộc hành trình này dường như đã cách một thế hệ.

Mà cùng lúc đó khi đám người Tần Trạm thoát khỏi vây hãm thì trong nhà họ Sài ở bên ngoài Thánh Cảnh.

Gia chủ nhà họ Sài chính đang ngồi xếp bằng ở trên vách núi non xanh nước biếc, người đó ngồi ở trên tảng đá cao, dưới người là thác nước róc rách nghiêng trăm thước..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện