*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Môi trường ở đây yên tĩnh, tiếng chim hót và tiếng nước chảy róc rách, dạt dào ý tiên.
Tâm trạng của gia chủ nhà họ Sài vô cùng tốt.
“Lần này Chính Đạo đạt được truyền thừa của Tiên Tôn còn có thể đưa Tố Thế Ma Tôn ra ngoài, chỉ cần ăn mặc giả trang không để lộ ra ma khí thì có thể trở thành sự giúp đỡ lớn cho nhà họ Sài chúng ta, đến lúc đó chẳng những Chính Đạo có thể ngồi vững ở vị trí người thừa kế hơn nữa nhà họ Sài cũng sẽ được làm rạng rỡ trong tay mình.”
Gia chủ nhà họ Sài siết chặt nắm đấm đón ánh mặt trời rực rỡ, trong mắt lóe lên vẻ nhiệt huyết.
“Đến lúc đó chẳng những nhà họ Sài có thể chiếm một vị trí trong mấy gia tộc lớn ở Đông Vực, mà ngay cả thành cổ Đông Hoàng này mình cũng có thể yêu cầu vực chủ thu hồi lại.
Cội nguồn của tất cả mọi thứ đều dựa vào sức mạnh, chỉ cần Ma Tôn khôi phục được mười phần trăm thực lực thì vực chủ cũng phải nhìn sắc mặt của mình”
“Gia chủ không hay rồi, bảng tên vỡ nát rồi, bảng tên đặt ở trong tổ địa vỡ nát rồi”
Ngay khi gia chủ nhà họ Sài đang tưởng tượng về tương lai của nhà họ Sài thì một người giúp việc già lảo đảo nghiêng ngả từ đằng xa bay tới, cách mấy trăm trượng đã nghẹn ngào kêu to với gia chủ.
“Hoảng hốt cái gì” Tưởng tượng đẹp đế của gia chủ nhà họ Sài bị cắt ngang nên sắc mặt lập tức sa sầm, tức giận
nói: “Con cháu trực hệ của gia tộc đều đi tới Thánh Cảnh, mỗi một lần đi làm gì không có người chết, sao phải ngạc nhiên như vậy?”
“Nhưng mà gia chủ, đó là…” Ông già ôm bảng tên bay đến trước mặt gia chủ nhà họ Sài nói với vẻ mặt đau đớn.
“Là cái gì? Con trai trưởng nhà ai chết”
Gia chủ nhà họ Sài nhíu mày.
Cơ nghiệp vạn năm của nhà họ Sài sinh sôi nẩy nở đến nay cũng đã có không ít mạch hệ.
Có một số mạch hệ lớn ngay cả bản thân cũng phải đối đãi khách sáo, như vậy nếu như con trai trưởng của một thế lực trong tộc chết thì quả thực hơi phiền phức.
“Không phải nhà khác mà là cậu chủ, đó là cậu chủ Sài Chính Đạo” Ông già trực tiếp quỳ xuống.
“Cái gì? Con trai của tôi chết!”
Gia chủ nhà họ Sài lập tức trợn tròn mắt rồi bỗng nhiên từ trên tảng đá đứng dậy.
Ông ta nắm bảng tên run rẩy cúi đầu nhìn.
Mà khi nhìn thấy cái tên và khí tức không thể quen thuộc hơn ở trên bảng tên đã vỡ vụn gia chủ nhà họ Sài lập tức gầm thét.
“Tôi không tin”
Ông ta hét lớn, khí tức không thể nào khống chế phun trào ra ngoài.
Dãy núi sụp đổ ngay lập tức, vô số cây cối nghiêng đổ, thác nước khô cạn, chim chóc đang chơi đùa cũng bị khí tức đánh chết hóa thành thịt nát ở giữa không trung..