Tô Uyên múa thanh trường kiếm, rút ra hai luồng khí kiếm băng giá giữa trời và đất, trực tiếp chém con rồng lửa thành mười đoạn.
Hai người liên tục làm phép, càng ngày càng gần nhau, tình thế chiến đấu càng lúc càng trở nên nguy hiểm.
Tiếng gầm rú không ngừng, giống như tiếng sấm bị bóp nghẹt vang vọng khắp trời đất.
Vô số không gian bị xé nát, và giữa những vết nứt đó, những luồng gió u ám tỏa ra.
Phía trên không khí hoàn toàn bị chia cắt thành hai màu, một nửa là màu đỏ của lửa, nửa còn lại là màu lam của băng.
Hai nơi sức mạnh tiếp xúc không ngừng va chạm chém giết, bao phát ra từng tiếng nổ ầm vang, tranh đoạt không ngừng.
Nhưng sẽ nhanh thôi, ngọn lửa bên kia của Sài Chính Viêm đã có một loại cảm giác không thể tiếp tục được nữa.
“Ông thua rồi” Tô Uyên lạnh lùng nói.
Sài Chính Viêm rống to, ông ta không cam lòng bị một nữ tu đánh bại, thu lại ngọn lửa toàn thân, ông ta đột nhiên lao về phía Tô Uyên, tính đánh cược lần cuối.
Phanh!
Một đạo chưởng khí của Tô Uyên đập vào trên người Sài Chính Đạo, trực tiếp đóng băng hắn.
Cơ thể kia giống như tượng băng, rơi xuống từ giữa không trung, trực tiếp rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
“Tiên nữ, cẩn thận sau lưng”
Lúc này Trần công tử đột nhiên hét lên.
Lại là người đàn ông đầu trọc kia, vậy mà nhân lúc Tô Uyên chú ý Sài Chính Viêm, vụng trộm đứng sau lưng Tô Uyên.
“Sài Chính Viêm chết rồi, vậy cô và thằng nhóc kia đều là của tôi” Vẻ mặt người đàn ông đầu trọc đầy tham lam, trước đây gã ta có cơ hội cứu Sài Chính Viêm, nhưng gã ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt, gã ta chờ chính là chờ cơ hội lúc này.
Bịch một tiếng.
Một chưởng của người đàn ông nặng nề đánh vào lưng Tô Uyên.
Đồng thời trong bàn tay gã ta, một làn khói đen tanh hôi