Gã ta tập trung nhìn vào, đây nào phải tu sĩ gì, hoàn toàn là một tượng băng.
Tô Uyên không ở đây, vậy cô bây giờ ở đâu?
Người đàn ông khiếp sợ, gã ta bỗng nhiên quay đầu.
Nhưng Tô Uyên cũng không xuất hiện từ đằng sau, ngược lại một giọng nói từ đỉnh đầu gã ta lạnh lùng vang lên.
“Đã sớm thấy ông lén lút, thích hạ độc như thế, bản thân ông vẫn chưa nếm thử mùi vị của nó nhỉ”
Sau đó tượng băng thế thân của Tô Uyên kia bỗng nhiên tan vỡ, chất độc bị người đàn ông rót vào bên trong bị tay ngọc của Tô Uyên dẫn dắt, đột nhiên hoá thành một sợ dây màu đen nhỏ, ầm vang đâm vào trong cơ thể người đàn ông.
“Kịch độc bên trong người mình, lần này thật sự phải mất mạng” Người đàn ông quá sợ hãi, gã ta liều mạng bay về phía xa, hơn nữa lấy ra giải độc đan, muốn uống vào.
Nhưng cơ thể dần không nghe sai khiến, vẫn chưa nuốt đan dược vào bụng, đôi mắt người đàn ông đã mất đi ánh sáng, gã ta ngơ ngác đứng giữa không trung.
Thấy thế, Tô Uyên nhướng mày, hơi suy nghĩ một chút, cũng hiểu được hiệu quả chất độc này, vẻ chán ghét trong đôi mắt càng đậm.
“Anh, giết hết bọn họ.”
Tô Uyên đưa tay chỉ vào đám hộ vệ sắc mặt trắng bệch kia trên bầu trời.
“Vâng chủ nhân” Vẻ mặt đầu trọc chất phác, anh ta đột nhiên bay lên.
Giống như sói lạc bầy dê.
“Cậu chủ, chúng tôi là người hầu”
“Chúng ta là người một nhà”
Đầu trọc không có ý thức của bản thân, hoàn toàn nghe theo lời dặn dò của Tô Uyên.
Dưới thủ đoạn vô cùng tuyệt tình, những tu sĩ nhà họ Sài này đều hét lên thảm thiết rồi chết đi.
Sắc mặt Tô Uyên lạnh lẽo, cô vừa suy nghĩ, người đàn ông đầu trọc này lại lần nữa trở về bên cạnh Tân Trạm, đứng chung với Tô Uyên.
Truy binh nhà họ Sài sẽ không kết thúc như vậy, mình sẽ tiếp tục đánh, bảo vệ Tân Trạm cẩn thận.
Từ sau khi Tân Trạm gửi gắm mọi thứ cho Tô Uyên thì đã ngưng thần tĩnh khí, gần như che đậy năm giác quan, chuyên tâm phong ấn ngũ hành bản nguyên.
Trong ngũ hành tỉnh tuý này ẩn chứa tinh hoa tu luyện mấy