Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1785


trước sau


Lão gia tử nhà họ Tống cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, Ma tôn kia đã chết rồi.

Nói cho cùng, cũng chỉ là chút ân oán nhỏ nhoi mà thôi.”
Loại người như bọn họ, có lẽ còn có thể nói chuyện được với đại tổng quản.

Nhưng người như vực chủ chủ kia, tỉ nghễ thiên hạ, hai nhà lại cũng không có tình cảm qua lại gì.

Nếu vực chủ thực sự đích thân tới, bọn họ cũng có chút không yên tâm, lo lắng sự việc sẽ từ bé xé ra to.

Cho nên sau khi đại tổng quản nói, lập tức biểu hiện sự ủng hộ.

Không chỉ bọn họ, người của hai nhà còn lén lút truyền tin cho đám tu sĩ vây xem ở bên cạnh, những người quen biết ấy có lẽ là vì quyền lợi.

Có không ít tu sĩ có tiếng ngay lập tức mở miệng thể hiện lòng không ủng hộ.

Đám người Trần Thừa Phong sắc mặt khó coi, Tân Trạm có thể nghĩ đến thánh tài này, bọn họ có chút phấn chấn, nhưng không nghĩ tới lực cản lại lớn như vậy.

Nhà họ Sài và nhà họ Tống ra tay, gần như chẳng có được mấy người ủng hộ bọn họ.


Chủ nhà họ Sài lúc này không ngừng cười khẩy, châm biếm nói: “Tiểu tử, một người tán tu như cậu mà cũng muốn mời thánh tài, cậu xứng sao?”
Nhiếp Phong Đình và Trần Thừa Phong nghe xong, mặt liền đỏ tới mang tai, tức giận không chịu nổi.

Nét mặt Liễu Mộng cũng thay đổi, nghiến răng suy tư liệu có cần nói ra thân phận thật hay không.

Nhưng bản thân mình không có tín vật, lại lo lắng ngược lại còn gây thêm phiền toái.

“Có gì mà không xứng? Tôi thấy rằng quyết định này của Tân Trạm rất được, tôi ủng hộ anh ấy mời vực chủ thánh tài”
Nhưng khi lời nói của chủ nhà họ Sài còn chưa dứt, giọng nói của một người con gái đột nhiên vang lên.

Khoác trên người bộ váy màu đỏ, phong thái hoạt bát nhanh nhẹn từ xa bay đến, đứng xuống giữa đám người.

“Ngu Mỹ Nhân”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người con gái mới đến kia, Tân Trạm nhất thời kin ngạc, Tô Uyên cũng

có chút ngạc nhiên.

Tân Trạm chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp được Ngu Mỹ Nhân ở thế giới này.

Rốt cuộc làm sao mà cô ta đến được đây vậy?
“Tân Trạm, Tô Uyên, đã lâu không gặp.”
Ngu Mỹ Nhân nhoẻn miệng cười.


Lúc đầu cô ta thầm nghĩ chỉ đến đây xem xem tình hình thế nào, không ngờ lại gặp được hai người quen.

Trong một cái chớp mắt, cô ta hiểu được cơ duyên trong lời nói của sư tôn là như thế nào.

Ở nơi đất khách quê người mà gặp được bạn cũ, cảm xúc này thật khó mà diễn tả được.

Mà Ngu Mỹ Nhân tin tưởng phẩm chất con người của Tân Trạm, đương nhiên sẽ không nghỉ anh cấu kết thông đồng với Ma tôn.

Cho nên, cô ta nhất định phải đứng ra giúp đỡ.

“Ông là ai?”
Đại tổng quản nhìn Ngu Mỹ Nhân từ đầu xuống chân một lượt rồi nhíu mày.

Trang phục và phong thái của đối phương không tâm thường, không đoán được thân phận của đối phương là gì.

“Xin lỗi, tôi quên không tự giới thiệu”
Ngu Mỹ Nhân giơ tay lên, một lệnh bài bỗng nhiên hiện ra trước mặt mọi người.

Lệnh bài này không lớn, được dùng tiên ngọc đúc thành, sau khi được Ngu Mỹ Nhân kích thích, bầu trời trên lệnh bài liền lưu chuyển sương khói mịt mù, hiện lên một cảnh tượng núi non sông nước mênh mông.

“Thánh nữ của Sơn Hải Các”
Tất cả mọi người thấy lệnh bài này đều lấy làm kinh hãi.

Thượng giới đại lục có hai thế lực lớn tên tuổi ngang nhau, buồn bán làm ăn lăn lộn khắp thiên hạ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện