Lão gia tử nhà họ Tống cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, Ma tôn kia đã chết rồi.
Nói cho cùng, cũng chỉ là chút ân oán nhỏ nhoi mà thôi.”
Loại người như bọn họ, có lẽ còn có thể nói chuyện được với đại tổng quản.
Nhưng người như vực chủ chủ kia, tỉ nghễ thiên hạ, hai nhà lại cũng không có tình cảm qua lại gì.
Nếu vực chủ thực sự đích thân tới, bọn họ cũng có chút không yên tâm, lo lắng sự việc sẽ từ bé xé ra to.
Cho nên sau khi đại tổng quản nói, lập tức biểu hiện sự ủng hộ.
Không chỉ bọn họ, người của hai nhà còn lén lút truyền tin cho đám tu sĩ vây xem ở bên cạnh, những người quen biết ấy có lẽ là vì quyền lợi.
Có không ít tu sĩ có tiếng ngay lập tức mở miệng thể hiện lòng không ủng hộ.
Đám người Trần Thừa Phong sắc mặt khó coi, Tân Trạm có thể nghĩ đến thánh tài này, bọn họ có chút phấn chấn, nhưng không nghĩ tới lực cản lại lớn như vậy.
Nhà họ Sài và nhà họ Tống ra tay, gần như chẳng có được mấy người ủng hộ bọn họ.
Chủ nhà họ Sài lúc này không ngừng cười khẩy, châm biếm nói: “Tiểu tử, một người tán tu như cậu mà cũng muốn mời thánh tài, cậu xứng sao?”
Nhiếp Phong Đình và Trần Thừa Phong nghe xong, mặt liền đỏ tới mang tai, tức giận không chịu nổi.
Nét mặt Liễu Mộng cũng thay đổi, nghiến răng suy tư liệu có cần nói ra thân phận thật hay không.
Nhưng bản thân mình không có tín vật, lại lo lắng ngược lại còn gây thêm phiền toái.
“Có gì mà không xứng? Tôi thấy rằng quyết định này của Tân Trạm rất được, tôi ủng hộ anh ấy mời vực chủ thánh tài”
Nhưng khi lời nói của chủ nhà họ Sài còn chưa dứt, giọng nói của một người con gái đột nhiên vang lên.
Khoác trên người bộ váy màu đỏ, phong thái hoạt bát nhanh nhẹn từ xa bay đến, đứng xuống giữa đám người.
“Ngu Mỹ Nhân”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người con gái mới đến kia, Tân Trạm nhất thời kin ngạc, Tô Uyên cũng