Một bên là Tụ Bảo Các, bên còn lại chính là Sơn Hải Các.
Mà hành tung của Sơn Hải Các chủ kỳ lạ, quanh năm không lộ mặt, nhưng cũng là cường giả đỉnh cấp hạng nhất hạng nhì của đại lục.
Ngu Mỹ Nhân giữ lệnh bài này, rõ ràng là đồ đệ của Các chủ mới có.
Mà thánh nữ thần bí như vậy lại vì Tân Trạm mà xuất đầu lộ diện.
“Người của Sơn Hải Các, nhưng người của Sơn Hải Các từ trước đến nay luôn luôn khiêm tốn, rất ít xuất thế nhân gian.
Sao Tân Trạm lại quen biết những người này được chứ”
Trong lòng đại tổng quản cũng hơi phiền muộn.
Ông ta nghi ngờ liếc nhìn Tân Trạm, ông ta vẫn còn nhớ vừa rồi Tân Trạm và Ngu Mỹ Nhân còn chào nhau.
Nhưng không phải Tân Trạm chỉ là một tu sĩ bình thường thôi sao?
Đại tổng quản cau mày: “Thánh nữ Sơn Hải Các, cô muốn ủng hộ người này sao?”
Cả buổi không có ai ủng hộ Tân Trạm, nhưng không ngờ người đầu tiên ủng hộ lại là một cô gái có lai lịch không hề †ầm thường như thế.
Ngu Mỹ Nhân mỉm cười: “Tôi muốn làm rõ chân tướng sự việc.
Thiết nghĩ đây cũng là suy nghĩ của tất cả các tu sĩ đây”
“Nói hay lắm.
Thông đồng với Ma tôn là một chuyện lớn, nhất định phải làm cho rõ ràng, cũng không thể để người tốt chịu oan uổng”
Nhưng mọi người còn chưa hết ngạc nhiên lại có một người nữa bay đến, đứng bên cạnh Ngu Mỹ Nhân.
So với sự nhanh nhẹn của Ngu Mỹ Nhân, người này lại ục à ục ịch, gương mặt Râu quai nón lôi thôi lếch thếch không gọn gàng.
“Chắc lão phu không cần giới thiệu nhiều nữa chứ.
Đại họi trưởng hội dược sư của Đông Vực, Lôi SĩI”
Lôi Sĩ nhìn qua xung quanh một lượt, cười mỉm.
Người thứ hai rồi.
Con ngươi của đại tổng quản hơi co lại.
Không ngờ rằng lại có một nhân vật lớn nữa vì Tân Trạm mà ra mặt.
Đại tổng quản nhíu