Vực chủ Đông Vực lắc đầu nói: “Cậu đồng ý với quyết định của tôi, thì phải thề từ nay về sau xóa bỏ tất cả những gì liên quan đến nhà họ Sài, nếu sau này nhà họ Sài kiếm chuyện với cậu, cái này tôi không quản, còn nếu bọn họ không làm gì, cậu cũng không được ra tay”
Tân Trạm trầm mặc.
“Tân Trạm, thật ra điều kiện mà vực chủ Đông Vực đưa ra cậu có thể suy nghĩ”
Thẩm Quốc Nhiên hướng về phía Tân Trạm nói: “Tôi rất là muốn giúp cậu, nhưng ông ta lấy ân tình khi xưa để bù đắp, cho nên chuyện này, tôi giúp không được rồi.”
“Vậy vực chủ, những tu sĩ bị nhà họ Sài hại chết đó, thì toàn bộ đều chết oan hết?” Tân Trạm cau mày nói.
“Nói như vậy mặc dù có chút tàn nhãn, nhưng mỗi một giây trong thiên hạ này, đều có tu sĩ chết đi, trên thế gian phần lớn con người đều không có ý nghĩa gì cứ như loài kiến, cậu không thể giúp mỗi một người báo thù” Thẩm Quốc Nhiên nói.
“Nhưng tôi ít nhất phải làm được, là giúp những người chết vì tôi mà báo thù.”
Tân Trạm cười nhẹ, trong lòng đã có đáp án.
“Vực chủ, thứ lõi cho tôi không thể đồng ý”
Chie dựa vào những việc nhà họ Sài đã từng làm, Tân Trạm thật sự không thể thề sẽ không dính líu gì đến một chút nào được, chứ đừng nói, bản thân từng đồng ý Nhạc Nhu và Từ Ngọc Thanh, còn có bà của Trần Thừa Phong, buộc phải diệt môn nhà họ Sài.
Ôn Lạc cau mày.
Tân Trạm, đã là lần thứ hai từ chối ông ta.
Nếu trong quá khứ, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Nhưng vực chủ Đông Vực, cao cao tại thượng, còn Tân Trạm chỉ là một nhân vật nhỏ, lại không sợ ông ta mà còn làm trái ý ông ta.
“Thẩm Quốc Nhiên, tôi đã nể mặt ông lắm rồi, nhưng tên này hình như không cảm kích”
Ôn Lạc cười lạnh nói: “Việc đã nói ra tôi sẽ không thay đổi, cậu có thể từ chối tôi, cũng cho là cậu có cá tính.
Nhưng bổn tôn ghét nhất là người có cá tính, cho nên từ bây giờ về sau, tôi sẽ hạ lệnh phong sát.
Không cho cậu bước chân đến Đông Vực nửa bước, mọi người và việc ở đây, toàn