Có điều chính trong lúc này, ngoài tiếng gió bão, đột nhiên vang lên một giọng nói.
Theo đó, tăng nhân mặc áo cà sa vàng, như một cơn cuồng phong, đột nhiên xông qua rèm cửa, sải bước đi đến, mấy bước đã đến trước mặt mọi người.
“Tuệ Khả, ông đến đây làm gì?”
Thấy có người đến, không chỉ Ôn Lạc sửng sốt, Thẩm Quốc Nhiên cũng có chút kinh ngạc..
Sao ông ta lại đột nhiên chạy đến Đông Vực, rồi còn đến nơi thánh địa này.
Quả thực quá kỳ lạ rồi.
Những người khác cũng cảm thấy trên người Tuệ Khả, loại hơi thở kiêu ngạo đó, đều sợ hãi trong lòng.
Loại hơi thở này, gần như không khác biệt gì với hai vị vực chủ.
Hiển nhiên là lại đến thêm một tuyệt đỉnh cường giả thứ ba.
Trong thượng giới đại lục, bốn vực và năm hoàng tộc đều độc lập, chia rõ lãnh thổ cai quản.
Nhưng nếu nghĩ những địa bàn mà họ cai quản đều lớn gần bằng nhau, vậy thì sai rồi, trên thực tế, địa bàn của mọi người đều có lớn có nhỏ.
Mà trung tâm đại lục, năm đại hoàng tộc tụ tập lại, cứ như năm thế lực cùng chia một mảnh đất, mà bốn vị vực chủ ở bốn phương trong đó, diện tích chiếm được chắc hẳn cực lớn.
Trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
Nơi thịnh vượng, phồn thịnh nhất của đại lúc, đều được gọi là khu vực trung tâm.
Lấy một ví dụ, cứ như một tờ giấy trắng hình vuông, vẽ trong đó một hình tròn thật lớn.
Chỗ đó chính là nơi mà năm hoàng tộc nắm giữ.
Còn bốn góc ngoài hình tròn, là nơi bốn vị vực chủ năm giữ, là địa bàn vô cùng nhỏ trong đó.
Cho nên mặc dù các tu sĩ thường cùng nhắc bốn vực và năm hoàng tộc chung với nhau, nhưng thực lực và địa bàn của bốn vực chủ, đều kém gần một nửa so với năm đại hoàng tôn.
Còn Tuệ Khả là thân tín của Tân Hoàng, tu vi của mấy người đều hầu như ngang nhau, cho nên cũng dễ nói chuyện.
“Tuệ Khả, ý của ông, là muốn làm ầm ï với tôi?” Ôn Lạc rất không vui nói.
“Đừng quên, đây không phải là Tân Hoàng Triều của các ông, đây là Đông Vực là địa bàn của tôi.”
“Tôi đương nhiên biết, có điều cho dù trời đất rộng lớn, cũng không làm ảnh hướng đến việc tôi làm chủ chính nghĩa”
Tuệ