Trước khi Lôi Sĩ rời đi, cũng đến chào hỏi vài câu với Tân Trạm, cười tít mắt mời Tân Trạm đến Tổng bộ Hội Dược sư làm khách.
Đối với vị Đại Dược tôn này, Tân Trạm cũng rất khách sáo, liền đồng ý.
Bây giờ Tân Trạm liên tiếp nhận được sự công nhận của hai vị Vực chủ lớn, danh tiếng hưng thịnh, có không ít người từ đủ các loại thế lực đến bắt chuyện chào hỏi.
Tân Trạm cũng không hề tỏ ra không kiên nhãn, sau khi chắp tay đáp lễ, mới bay đi.
Có một số người, bản thân tự cảm thấy tốt đẹp, giả vờ thân thiết tiến đến trò chuyện, Tân Trạm cảm thấy mình vẫn nên rời đi thì tốt hơn.
Cho nên chỉ có Tân Trạm, Tô Uyên, Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình cùng nhau rời đi.
Bọn họ bay lên, rất nhanh đã rời khỏi vùng ngoài của nghĩa trang Đại Năng.
Bầu không khí lập tức trở nên thanh tịnh hơn không ít.
Mặc dù những tên cậy thế kia có hơi mặt dày, nhưng vẫn có khả năng quan sát sắc mặt và lời nói, không ai cả gan đuổi theo Tân Trạm.
Không lâu sau đó.
“Tân Trạm” Tô Uyên mở miệng nói: “Qua mấy ngày nữa em phải rời khỏi đây, đi Bắc Vực rồi”
“Em cũng muốn đi Bắc Vực, Cực Hàn Cung?”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe Tô Uyên nói như thế, Tân Trạm vẫn có chút không nỡ.
Dù sao thì hai người tụ họp thì ít mà chia ly thì nhiều, lần tương phùng này cũng không được bao