“Làm sao, hai người hâm mộ, hay là hai người cũng ôm một cái xem” Tân Trạm nói.
Đạo lữ của mình, như vậy có vấn đề gì chứ.
Nhiếp Phong Đình lén lút nhìn Liễu Mộng một cái, Liễu Mộng ngay lập tức cười kỳ dị.
“Tôi? Tôi không dám đâu, tôi sợ Vực chủ Nam Vực giết tôi”
Nhiếp Phong Đình nghe xong, nhanh chóng rụt cổ lại.
Lập tức ba người đều cười.
“Tân Trạm, tiếp theo đi đâu đây?” Nhiếp Phong Đình hỏi.
“Tất nhiên là đi làm chút chuyện có giá trị” Tân Trạm thần bí cười nói.
.
truyện xuyên nhanh
Tên tuổi của mình bây giờ, ở Thánh Cảnh không có người thứ hai, sợ rằng mình làm cái gì, người khác cũng không dám đến tranh giành với anh.
Tình huống như thế này, cách tốt nhất tất nhiên là đi tìm kiếm càng nhiều mảnh vụn Thánh Tuyền.
Bản thân mình hấp thụ linh khí, không ai dám cướp, chỉ có thể trơ mắt nhìn, thật thoải mái nhàn hạ biết bao.
Suy nghĩ của Tân Trạm vừa động, liền lấy ra một tấm bài truyền âm bằng ngọc.
Anh định phát ra một đường truyền âm, hỏi Cổ Nguyệt Linh đang ở đâu.
Nhưng mà truyền âm này còn chưa phát ra, đôi mắt của Tân Trạm đột ngột dịch chuyển.
“Người phụ nữ, bà đừng có quá đáng”
Khu vực trung tâm Thánh Cảnh, trong một khu rừng.
Cổ Nguyệt Linh nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm một người phụ nữ trung niên trước mặt.
Người phụ nữ này thân hình mập mạp, khuôn mặt hung ác, không có khí chất ôn nhu dịu dàng của phụ nữ, ngược lại cả mặt đều là khí thế hung tợn.
Lúc này trên mặt bà ta nở nụ cười lạnh, dẫn theo mười mấy tu sĩ, bao vây Cổ Nguyệt Linh.
“Tôi quá đáng? Cổ Nguyệt Linh, rõ ràng là cô quá vô liêm sỉ, thế mà lại muốn đem bài vị của người phụ nữ ti tiện đó, đặt vào trong vùng đất tổ tiên của gia tộc, quả là không đem tôi để vào trong mắt!”
Lúc người phụ nữ mập đó nói chuyện, mặt mày hung tợn, nghiến răng ken két, thịt mỡ toàn thân run rẩy tựa như sóng lượn, giống như một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng Vậy.
“Đàn bà đê tiện? Không xứng? Bà quá đáng quá rồi, đó là mẹ của tôi” Cổ Nguyệt Linh nghe xong giận tím mặt nói: “Bà còn nói xằng nói bậy như thế nữa, đừng