Lúc này ở trạm Tiên Chu phía trước đã đầy người, còn có một số người tính tình nóng nảy, trực tiếp bay lên giữa không trung.
Ở Quỷ Hải khó phân ngày đêm, lúc này cả khoảng không xung quanh Quỷ Hải vẫn chìm trong màn sương đen kịt.
Nhưng ở phía dưới Tiên Chu lại là có mấy chục cái đầu Linh Thú nhìn giống như rùa biển quanh quẩn xung quanh Tiên Chu, tốc độ của bọn chúng thực sự rất nhanh, linh khí vờn quanh người, miệng thỉnh thoảng còn phun nước, phát ra tiếng kêu thu hút sự chú ý của mọi người.
“Cái thứ nhỏ bé này chính là Thánh Ngự Thú sao? Thoạt nhìn thực lực chẳng ra làm sao cả”
Vốn dĩ Tuệ Khả cứ tưởng rằng ở đây có đồ tốt, nhưng bây giờ nhìn những con vật giống hệt rùa biển này liền cảm thấy cụt hứng ngay lập tức.
Anh ta còn tưởng rằng sẽ là mấy thứ cao cấp như Đỉnh Cấp Tiên Thảo hoặc ít nhất cũng là mấy thứ tương tự chứ.
“Hiện giờ tôi cực kỳ hoài nghi anh bị tên nhóc kia lừa tiền tồi: Hai mắt Tuệ Khả sáng quắc, anh ta phát hiện tên nhóc nhận tiền của Tân Trạm đang đứng cách đó không xa, thế là anh ta liền túm cổ cậu ta lôi qua đây.
“Vị tiền bối này, từ trước tới giờ Lý Trùng tôi chưa bao giờ lừa gạt hai người.”
Vị tu sĩ này đang nói chuyện với những người khác, đột nhiên liền cảm giác thấy hoa mắt, thân thể không chịu khống chế bay đến trước mặt Tuệ Khả, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hoàng bạt vía.
Phải biết rằng cậu ta chính là Cường giả Bát Phẩm của Cảnh Thần Phó Phân, thế mà Tuệ Khả lại không mất chút sức lực nào mà đã có thể khống chế tất cả tu vi của cậu ta, rốt cuộc thì thực lực này phải mạnh đến mức nào chứ?
Thế là cậu ta liền vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Đám Thánh Ngự Thú này chính là mấy còn rùa biển to đùng này, Phúc Duyên cái quái gì chứ? Mấy con vật này có thể ăn, hay là có thể thuần phục hả?” Tuệ Khả trừng mắt nói.
Anh ta tất nhiên không ngốc nghếch