Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1847


trước sau


Nước biển hai bên đều bị vảy ra, tốc độ của con thánh ngự thú này nhanh như tia chớp.

Nhưng mà mặc kệ nó có di chuyển, lay động như thế nào, thậm chí có thể nói là cuồn cuộn thì người đàn ông trọc đầu kia vẫn ngồi yên như núi, cuối cùng con thánh ngự thú này phun ra bong bóng, hoàn toàn không cử động.

“Xong rồi sao?”
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều giật mình không nhỏ.

Hơn mười lăm phút, đây chính là người đầu tiên thành công.

“Theo như tôi biết về người này thì anh ta chính là cường giả của Ngự Thú tông ở phía nam, đã từng thuần phục cả một lũ rồng gần như sắp biến thành linh thú, vô cùng lợi hại”

“Chẳng trách sao, nhưng mà chúng ta lại không có kinh nghiệm trong phương diện này cho nên sợ nó rất khó khăn; “Đoán chừng trong tất cả những người ở trên thuyền này thì chỉ có anh ta mới có thể thuần phục được mấy con thú này thành công”
Diệp Phong nghe thấy những lời bình luận này của đám người phía dưới, trong lòng nở một nụ cười lạnh lùng, chế giễu bọn họ.

“Công chúa Nhược Mỹ, chờ tôi thuần phục được mấy con súc sinh này, sẽ sai nó đi tìm một đóa hoa, trân châu đẹp nhất ở Quỷ Hải cho cô”
Anh ta bay người lên rồi cũng thả người nhảy xuống giống như những người khác.

“Là thiên tài của nhà họ Diệp ở phía bắc, cậu ấy cũng muốn xuất thủ.”
Nhìn thấy Diệp Phong nhảy xuống, tất cả mọi người đều hưng phấn lên một lần nữa.

Hiện tại số người thất bại ngày càng nhiều, chỉ có những cường giả như thế này mới khiến cho bọn họ có hứng thú.


“Huynh đài, vừa rồi anh điều khiển thánh ngự thú thành công, anh xem cậu Diệp có thể giống như anh điều khiển thánh ngự thú thành công

không?” Ngay khi người đàn ông đầu trọc bay lên trên Tiên Chu thì lập tức có người hiếu kỳ hỏi.

Người đàn ông đầu trọc của Ngự Thú Tông cũng nghiêm túc nhìn, nhìn kỹ vào lần, anh ta lập tức lắc đầu nói: “Cậu Diệp sợ là sẽ gặp khó khăn trong chuyện này”
“Tại sao vậy, là do thực lực của cậu ấy không đủ sao?”
Cũng không phải là do điều này” Người đầu trọc cười thần bí, cũng không nói gì rồi đi xuống.

“Đạo hữu, anh cứ nói ra đi” Có vị tu sĩ cười khổ nói: “Chúng tôi đều đã thất bại, anh cũng đã thành công, cơ hội tương lai ở Quỷ Hải cũng không nhiều lắm, chúng tôi sẽ không truyền ra ngoài không được sao?”
“Đi mà, chúng tôi sẽ giữ bí mật việc này” Người đầu trọc nhếch miệng cười, nhìn tu sĩ bên cạnh cũng không nói gì nhiều, vì vậy chỉ vào con thánh ngự thú dưới người Diệp Phong nói: “Mọi người nhìn kỹ xem, con thánh ngự thú này khác với những con thánh ngự thú khác ở điểm gì không”
Các tu sĩ ở xung quanh anh ta cũng im lặng nhìn kỹ lại, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra con thánh ngự thú dưới người Diệp Phong đang không ngừng lắc lư muốn tránh thoát trên lưng nó có một hoa văn, mang theo một vòng tròn màu tím.

“Hình hoa văn màu tím này đại biểu cho cường giả trong tộc của những con thánh điều khiển thú này, tuy nó rất mạnh nhưng cũng đồng nghĩa với việc là rất khó để thuần phục được nó..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện