Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1866


trước sau


Mà bây giờ, Tân Trạm đã sắp đột phá tới cảnh thần phó phân lục phẩm.

Mà trong lúc này, có một vài tu sĩ chạy tới đây xem, bọn họ cũng hứng thú với vài trăm ác ma Tiên Kiếm như nhau, nhưng thử nửa ngày, trong đó vài kẻ xui xẻo đã bỏ mạng, những người khác lại đều rời đi rồi.

Âm ầm!
Khi Tân Trạm đang định đột phá cái gông xích ràng buộc cuối cùng kia, lúc khơi lôi kiếp ra, đột nhiên, trên trời xuất hiện một trận rung động dữ dội.

Một tiếng nổ đùng không kém gì sấm sét vang lên, theo sau đó là từng tia linh khí động trời tuôn ra khắp nơi.

“Xảy ra chuyện gì?”
Trong màn sương đen, không ít tu sĩ mặt mày khẽ thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Loại tiếng động này, tuyệt đối không phải là loại mà một tu sĩ bình thường có thể tạo ra.

“Đi, cậu chủ à cậu mau đi đi”
Diệp Phong và ông lão kia lại gần ánh sáng trong màn sương đen, cả người đầy vết máu, vẻ mặt hoảng hốt, đang không ngừng bỏ chạy ở phía sau hai người bọn họ, mười cái đầu ác ma đen như mực, kêu gào thảm thiết, nhanh chóng đi theo, những người hầu cận từng người ngã xuống, đều bị ác ma cắn nuốt sạch sẽ.


“Đám ác ma cảnh Hợp Thể này, thế mà lại ghê gớm như vậy.

Diệp Phong nhìn thấy cảnh này, mắt muốn nứt ra, trong lòng khó chịu vô cùng.

Vốn tưởng rằng số ác ma này, mấy người bọn họ cũng đủ để đối phó, không ngờ lại tính sai tất cả, dẫn tới sự đuổi giết của quá nhiều ác ma, hầu cận bản thân đưa tới, ngoài ông lão ra thì đều chết cả rồi.

Mà đám ác ma kia, vẫn đuổi theo không thôi như cũ.

“Thiếu gia, tôi ở lại ngăn cản”
Mắt thấy ác ma càng đuổi càng gần, ông lão cắn răng, rồi đột nhiên bay ra, tự nổ ầm ầm.

Diệp Phong cũng không ngăn cản, anh ta ngược lại còn nhân khi ông lão tự nổ, nhanh choáng chạy thoát.

“Lũ ác ma đáng chết này,

sao vẫn đuổi theo mình?”
Diệp Phong vừa mới được thả lỏng không bao lâu, liền hoảng sợ nhìn thấy, đám ác ma này lại lần thứ hai đuổi tới đây.

“Đúng rồi, mình là bởi hơi thở của tổ tiên, mới cảm nhận được đám ác ma này, sợ là bọn chúng cũng cảm nhận được mình qua hơi thở này.


Hơi thở à, tôi muốn để bọn chúng không tìm thấy tôi”
Diệp Phong suy nghĩ ngược lại, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Bây giờ chỉ còn lại một mình mình, một khi bị bắt lại, chắc chắn không còn mạng rồi.

Anh ta là người sẽ trở thành chủ nhà họ Diệp, làm sao có thể chết ở đây.

Rồi đột nhiên, trong đầu Diệp Phong xuất hiện một ý, sắc mặt anh ta phát lạnh.

Bỗng tăng tốc, đi về hướng nhiều người phía dưới.

Vừa bay, Diệp Phong vừa lặng lẽ đọc pháp chú, hơi thở từng tia máu tươi, chảy ra trong cơ thể anh ta, ngưng đọng thành một viên ngọc đỏ trước người anh ta.

Theo sự niệm chú không ngừng của Diệp Phong, thán thể anh ra dần khô quắt lại, máu trên người giống như sương máu bốc hơi bình thường, phần lớn máu tươi đều tụ lại trong viên ngọc máu kia.

Trong nháy mắt, một nửa máu trong cơ thể Diệp Phong đều bị lấy ra.

“Nổi”
Sau đó Diệp Phong hét lớn một tiếng.

Những viên ngọc máu lớn nhỏ như bóng cao su ở trước người anh ta ầm ầm bị nổ tung, một màn máu tươi bay đầy trời, tràn ngập khắp nơi.

Mà Diệp Phong, đầu đã tiến vào trong màn sương máu kia, thân thể thế nhưng lại biến mất không thấy trong cái chớp mắt..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện