Tân Trạm không để ý tới Lương Nhược Mỹ rối rắm khác thường, anh nâng tay lên, vô số linh khí rơi xuống như sợi tơ.
Sau khi ác ma chết, đám bảo khí rơi xuống đều đang lơ lửng giữa không trung.
“Hơn ba trăm thanh kiếm tiên, còn có không ít thứ tốt khác, lần này phát tài rồi”
Hai mắt Tân Trạm sáng ngời, phất tay thu các loại bảo khí vào không gian.
Trừ kiếm tiên ra, trong số các bảo vật kia còn có một chiếc nhẫn rất kỳ lạ, cực kỳ thu hút sự chú ý.
Cả chiếc nhãn đỏ rực, ánh sáng đỏ lập lòe không ngừng.
Tạo hình cũng không tục, trông rất giống nhẫn của các bậc vương giả, rất sang quý.
“Đây là bản thể của ác ma khát máu mạnh nhất kia, chắc là thứ tốt”
Tân Trạm cọ cọ nhẫn một chút, sau đó cũng nhét vào không gian chứa đồ của mình.
“Miếng ngọc bội này là thứ cô muốn đúng không? Cho cô này!”
Tân Trạm chú ý tới Lương Nhược Mỹ vẫn luôn nhìn chằm chăm một miếng ngọc bội thì dứt khoát đưa cho cô ta.
Đám đuổi giết tới chắc chắn đã bị Lương Nhược Mỹ đối phó trước đó, thứ này nên là của cô ta.
“Như thế… không hay lắm”
Lương Nhược Mỹ do dự.
Ngọc bội này cho cô ta một loại cảm giác rất đặc biệt, cô †a thật sự rất muốn nó.
Nhưng vì sao Tân Trạm lại đưa nó cho cô ta, là quà sao?
Một nam tu sĩ tặng quà cho cô ta, cô ta có nên nhận không đây.
“Đừng hiểu lầm, vừa rồi cô cũng xuất lực mà, miếng ngọc bội này là phần cô nên nhận được” Tân Trạm thản nhiên nói.
“Được rồi, cảm ơn anh”
Lương Nhược Mỹ thở dài, vươn bàn tay ngọc trắng nõn nhận lấy ngọc bội, hơi khom người cảm ơn.
Nghĩ đến cái gì, cô ta lại lấy một cái thẻ ngọc ra đưa cho Tân Trạm.
“Cậu Tân, dù thế nào thì anh cũng đã cứu mạng của tôi, sau này nếu anh có thời gian