“Bang chủ, khu vực này đã bị xới tung rồi, không thấy người.” Một người đàn ông bay qua, chắp tay nói.
“Sẽ tìm thấy! Tìm hết các chỗ có thể tìm cho tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
Nếu không tìm được công chúa Nhược Mỹ thì toàn bộ các người cút xuống Quỷ Hải cho cá ăn đi”
Bang chủ Quỷ Hải rống giận.
Ông ta siết chặt hai nắm tay của mình.
Lúc trước có người nhìn thấy Lương Nhược Mỹ bị mấy chục ác ma đuổi giết, mỗi ác ma đều ít nhất đạt tu vi phân thần cảnh cửu phẩm trở lên.
Thị nữ và Lão Bà Bà của Lương Nhược Mỹ đứng một bên, vành mắt đỏ ửng, khóc nức nở không thành tiếng, nếu Lương Nhược Mỹ gặp chuyện không may thì bọn họ cũng không muốn sống.
“Bang chủ, tin tức tốt”
Một bang chúng chạy vội tới.
“Chúng tôi mới thấy một nam một nữ giữa bầu trời đăng xa, nữ hình như chính là công chúa Nhược Mỹ: “Bọn họ có sao không? Ác ma đâu?”
“Trông có vẻ đều bình thường, không giống bị thương.
Cũng không thấy ác ma đâu, bên cạnh bọn họ rất sạch sẽ”
Mọi người kinh hãi.
Không có ác ma? Chúng nó vốn khuyết thiếu linh trí, không có khả năng chạy trốn! Chẳng lẽ đều bị giết?
Nhưng đây chính là mấy chục ác ma mạnh mẽ, ai có thể giết sạch chúng nó chứ?
“Mau đi xem một chút.”
Trái tim của bang chủ Quỷ Hải giật thót một cái, mạnh mẽ bay về phía bên kia..
Mà lúc này, Tân Trạm vừa mới thu xong toàn bộ bảo khí, đang chuẩn bị mang theo Lương Nhược Mỹ trở về.
“Công chúa, người không sao chứ?”
Một đám người bay tới, đám thị nữ thấy Lương Nhược Mỹ thì vội nhào qua.
Mắt Lương Nhược Mỹ cũng đỏ lên, cô ta không nghĩ tới sẽ còn sống mà gặp lại bọn họ.
“Người anh em, võ công thật khá nha”“
Bang chủ Quỷ Hải bay qua, quay đầu nhìn bốn phía, hai mắt sáng ngời.
Tuy trận chiến đã chấm dứt, nhưng trong không khí còn dư lại không