Quỷ Hải càng nhìn người trẻ tuổi trước mặt càng thuận mắt, Tân Trạm chẳng những cứu Lương Nhược Mỹ, còn gián tiếp cứu lại vận mệnh của bang Quỷ Hải, hơn nữa tu vi và tiềm lực cũng không thể lường trước.
Trẻ như vậy đã có thể đạt tới tinh thông một loại căn nguyên hiếm có.
Cả đời ông ta cũng hiếm khi nghe nói kỳ tích như vậy.
Quan trọng nhất là, dù thiên phú của Tân Trạm cao, nhưng lại không tự kiêu ngạo mạn, không giống đám nhà giàu nhìn bọn họ đầy hèn mọn.
Như cái gì Diệp Phong kia chẳng hạn, mắt cao hơn đỉnh đầu, kiêu ngạo cực kì.
Ngược lại, Tân Trạm có vẻ rất khiêm tốn, lễ độ.
Như thế càng khiến cho Bang chủ Quỷ Hải sinh ra ý muốn kết bạn.
Tuy tuổi ông ta lớn hơn Tân Trạm nhiều, nhưng tiềm lực của Tân Trạm cũng rất lớn, một khi chứng minh bản thân thì sau này tuyệt đối đạt thành tựu không thua gì ông ta.
Mà Tân Trạm cũng vừa vặn có chuyện muốn hỏi Bang chủ Quỷ Hải, thuận thế theo câu chuyện của đối phương mà đi, không khí giữa cả hai từ xa lạ đến dần quen thuộc.
“Lần này cũng nhờ cậu Tân cứu tôi, bằng không tôi chắc không được thấy mọi người nữa rồi”
Lương Nhược Mỹ đứng một bên hơi thổn thức, lúc trước cô ta còn mời Tân Trạm đi theo bọn họ, cho răng như vậy càng an toàn.
Bây giờ ngẫm lại, thì ra Tân Trạm còn mạnh hơn mình, chẳng trách sẽ từ chối.
“Thì ra là cậu Tân cứu công chúa”
Lão ẩu và thị nữ đều có chút xấu hổ trong lòng.
Trước đó bọn họ còn châm chọc Tân Trạm, cho rằng tu vi của đối phương không cao, dễ gặp nguy hiểm.
Ai ngờ cuối cùng lại là công chúa nhà bọn họ gặp chuyện, còn bị người bọn họ coi thường cứu nữa.
“Công chúa, cậu Tân tu vi không cao, anh ta giết nhiều ác ma như thế kiểu gì?” Có thị nữ hỏi.
“Anh ấy…
Lương Nhược Mỹ đang muốn nói cái gì, lại chợt nhớ tới toàn bộ quá trình đều ôm Tân Trạm không buông tay thì đỏ mặt lên, lắc đầu nói: “Mọi người đừng hỏi