Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1889


trước sau


“Gặp phải tộc người Man không biết xấu hổ như vậy cũng thật xui xẻo.”
“Cảnh thần phó phân lục phẩm đánh với cảnh hợp thể phân nhất phẩm chỉ e xong đời rồi”
Tuy là năng lực mà Tân Trạm bộc lộ ra cũng rất mạnh nhưng dù sao thì chênh lệch tu vi nhiều như vậy cũng khiến mọi người đều lo lắng cho Tân Trạm.

“Ha ha, tên nhóc cậu cũng có chút bản lĩnh đấy nhưng đầu óc lại không ổn đâu.

Anh vậy mà còn thực cho tôi là cảnh thần phó phân thất phẩm cơ đấy! Anh vẫn nên chết cho tôi đi!”
Người thanh niên đó cười lạnh rồi đồng thời đấm hai quyền về phía Tân Trạm.

“Anh cũng ẩn giấu không ít tu vi đấy”
Tân Trạm cũng không quá ngạc nhiên với chuyện này, anh cũng chỉ cười nhạt rồi dùng hỏa chỉ bản nguyên, đồng thời thi triển Tân Vương thể.

Mới nãy đứng quan sát, anh đã phát hiện ra điểm khác thường của người thanh niên này, hơn nữa, dù có là cảnh hợp thể thì lại sao chứ?
Tân Vương thể vừa được kích hoạt, bầu không khí phía sau đỉnh đầu Tân Trạm bỗng rung lên rồi xuất hiện hai quang sáng chói xuyên vào trong cơ thể Tân Trạm.

Trong thoáng chốc, sức mạnh của Tân Trạm đã tăng lên gấp bội.


“Ánh sáng này… Anh với nhà họ Tân…” Người thanh niên như nghĩ đến thứ gì mà đôi mắt của anh ta trợn trừng như muốn nứt ra, trong lòng anh ta cũng thầm run rẩy.

Bùm!
Hai chùm sáng lóe lên nhanh như chớp, năm đấm của Tân Trạm nện thẳng lên hai nắm đấm của người thanh niên.

Hai tay đối phương cố dùng sức nhưng vẫn không chống đỡ nổi.

Hai tay đối phương không ngừng vang lên tiếng răng rắc của xương cốt vỡ vụn.

Sắc mặt của người thanh niên tộc Huyết Man thoáng cái đã thay đổi, trong nháy mắt, làn sương đẫm máu quanh người cũng bị phá vỡ, cơ thể anh ta cũng bay ngược về phía sau tựa như sao sa.

Uỳnh! Rầm!
Một đường đập thẳng khiến một mảng tường bên ngoài trận pháp hoàn toàn sụp đổ khiến bụi bay mù mịt.

Toàn trường

trở nên tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm trước cảnh này.


Tân Trạm vậy mà lại thắng được.

Nắm đấm đó đã đánh bay cả người tộc Huyết Man ở cảnh hợp thể.

Tu sĩ này vậy mà lại có thể hoàn toàn thắng cuộc chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy.

“Thiếu chủ”
Hai hộ vệ tộc Man vô cùng kinh hãi, bọn họ vội vàng chạy qua ôm lấy thanh niên cả người đầy máu.

Hai người bọn họ càng thêm hoảng sợ khi nhận ra một đấm của Tân Trạm lại khiến thiếu chủ cảnh hợp thể của bọn họ bị thương nặng, hơn nữa hiện giờ còn bất tỉnh nhân sự.

Chấp sự Tống đứng bên cũng trở nên ngây ngốc.

“Còn ngây ra đó làm gì, tên này trong chốc lát cũng không đi nổi đâu, mở trận pháp truyền tống chúng tôi đi” Tân Trạm nói.

“Những người khác có thể đi nhưng cậu không thể đi được” Chấp sự Tống trầm mặt.

Trận truyền tống này nằm kề bên tộc Huyết Man, nếu để Tân Trạm đi thì người xui xẻo chính là ông ta rồi.

“Tôi không thể đi?” Tân Trạm nghiền ngẫm, nói: “Mới nãy ông cũng đã nghe anh ta kêu thắng thua tự chịu rồi đấy, những tu sĩ này bị anh ta đánh cũng không thấy ông ra mặt, giờ anh ta bị đánh thì ông lại muốn giữ tôi lại?”
“Ông có nói lý hay không hả?”
“Rõ ràng là người tộc Huyết Man phạm lỗi đấy! Ông rốt cuộc là về phe nào hả đây!”
“Hơn nữa người này đã nói là tự chịu hậu quả, giờ ông lấy lý do gì giữ người ở lại hả?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện