Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1896


trước sau


Về phần trình độ huyễn thuật của Tân Trạm ra sao, Tân Minh nghĩ, Tân Trạm rất mạnh ở phương diện khống chế lửa và điều khiến sấm, còn biết luyện đan dược, nhất định Tân Trạm sẽ không quá am hiểu về huyễn thuật.

Nếu Tân Trạm phát hiện bản thân bị vây trong huyễn trận, vậy Tân Trạm sẽ nghĩ như thế nào về ngũ muội đây, liệu Tân Trạm có cho rằng ngũ muội không chào đón em ấy, cố ý làm khó làm dễ em ấy không?
“Hả? Em cũng không biết mà”
Tân Sở Phi cũng choáng váng, cô hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế.

“Mau dẫn anh qua đó, mời anh tư của em ra đây.

Nếu Tân Trạm tha cho em thì thôi, nếu không anh phải phạt em quỳ đá xanh ba ngày ba đêm, rõ chưa?”
Tân Minh tức giận nhéo hai má của Tân Sở Phi.

“Anh cả, em đi ngay đây, anh đừng nhéo, mặt em sưng lên tồi: Chờ anh em nhà họ Tân vội vàng đi vào huyễn trận lại phát hiện làm gì còn bóng dáng Tân Trạm trước bàn đá nữa.

“Không thể nào! Nếu anh tư không hiểu huyễn trận, cũng không phá hỏng trận phát thì vẫn bị vây ở đây mới phải chứ”
Tân Sở Phi không thấy Tần Trạm thì bối rối.


“Huyễn trận do em bố trí, không phải em có thể tra xem em ấy đi đâu à?” Tân Minh nói.

Tân Sở Phi gật đầu, bấm quyết niệm chú, nền đất huyễn trận tản ra đừng làn linh khí.

“Thôi xong, sao anh tư lại chạy sâu vào trong huyễn trận thế!” Tân Sở Phi thần giật mình nói.

“Là thế nào?”
“Bên kia là huyễn trận mấy hôm trước em bày ra, còn chưa hoàn thành, có thể có nguy hiểm, em cũng không biết anh tư sẽ chạy qua đó”
Tân Sở Phi khóc không ra nước mắt.

Rất không đúng nha, nếu Tân Trạm không hiểu huyễn trận thì hẳn sẽ không có khả năng

chạy đến bên kia, nhưng nếu Tân Trạm hiểu thì sao không chịu ra ngoài gặp bọn họ, chạy qua bên kia làm cái gì.

“Vậy em còn không mau phá trận đi, để Tân Trạm đi ra”
Tân Minh nhíu mày.


“Không thể phá, bên kia còn chưa hoàn thành, một khi phá hỏng sẽ xuất hiện tình trạng linh khí phản phệ, làm bị thương thần thức của anh tư, thế càng phiền hơn” Tân Sở Phi mồ hôi đầy đầu.

“Chỉ có thể đi qua tìm thôi”
Sâu trong huyễn trận.

“Huyễn trận ngũ muội bày thật thú vị.”
Bốn phía đều là hoa lạ cỏ thơm, cảnh tượng xinh đẹp, bướm sặc sỡ tung cánh bay, tựa như lọt vào tiên cảnh chốn nhân gian vậy.

Tân Trạm cũng không biết cuộc đối thoại của hai anh em Tân Minh, lững thững đi bộ ở khu vực sâu trong.

Huyễn trận đằng trước Tân Sở Phi dùng để vây anh chỉ có thể xem như bình thường, Tân Trạm thoáng chốc đã có thể giải.

Dù sao anh cũng từng học huyễn thuật, còn tìm hiểu không ít từ chỗ Như Ý tiên tôn.

Sau khi phá trận, Tân Trạm vốn định rời đi thì phát hiện hướng này của huyễn trận có gì đó khác lạ, tò mò nên mới đi tới đây.

“Dựa theo cách nói của tiên tôn thì trình độ huyễn trận bên này cao hơn phía trước nhiều”
Tân Trạm quan sát từng ngọn cây, cọng cỏ trong trận, âm thầm suy nghĩ.

Anh so sánh, xác minh, dung hợp từng bố trí bên trong với tri thức về huyễn thuật trong đầu mình..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện