Bỗng nhiên!
Không gian căn nguyên sâu trong thức hải của Tân Trạm rung lên.
Trong thế giới tinh thần, một ngôi sao vốn tối tăm ảm đạm chợt sáng ngời.
Một hơi thở từ trong đó bay ra, theo thức hải lao vọt ra thiên linh của Tân Trạm, chạy thẳng về phía chân trời.
Toàn bộ không trung tối sầm xuống.
“Sao lại thế này?”
Anh em họ Tân cũng có thể cảm nhận được biến đổi vừa rồi.
Tân Minh kinh ngạc nhìn về phía không trung.
“Đây là dị tượng xảy ra khi câu thông thiên đạo căn nguyên, vị trí này… ngay trong khu vườn này?”
“Anh cả, anh biết trong phủ của em không có ai khác mà, ngay cả thị nữ em cũng không dùng, sao lại có người khác được” Tân Sở Phi cũng giật mình.
“Anh biết rồi, chắc chắn là anh tư của em, em ấy lại ngộ ra căn nguyên rồi” Tân Minh cười nói: “Chuyện tốt”
Tân Sở Phi ngơ ra, anh tư đứng trong huyễn trận của cô tu luyện ấy à?
Câu thông căn nguyên thiên đạo cũng không phải độ kiếp, cho nên dị tượng cũng không quá đáng chú ý.
Chỉ thấy trên bầu trời sâu thẳm xuất hiện một tia sáng lóe lên rồi dập tắt, ánh sáng kia tản ra màu sắc mờ ảo vô cùng.
“Hình như là căn nguyên ảo ảnh.” Tân Sở Phi ngây ngẩn cả người.
“Anh cả, lúc trước em cũng đạt được căn nguyên ảo ảnh, em không nhìn sai được.”
“Em hiểu rồi, chẳng trách anh tư có thể chạy tới sâu trong huyễn trận, xem ra anh ấy không chỉ biết mà còn rất mạnh nữa” Tân Sở Phi cười nói.
Em tư còn biết cái này?
Tân Minh cũng cười khổ lắc đầu, trong lòng hơi kinh ngạc, anh ấy không biết là em Tư