“Cuối cùng cũng ra được rồi”
Tân Minh thấy dáng vẻ Tân Sở Phi chật vật, thì cắn một miếng bánh, cười nói: “Bánh ngọt của em rất ngon”
Biết ngũ muội cứng đầu quen rồi, nếu mình không tung thủ đoạn bạo lực ra, thì cô sẽ không nghe, không nghĩ tới hôm nay lại phục tùng cầu xin tha thứ trước Tân Trạm, Tân Minh rất vui vẻ.
Tân Sở Phi không nói nên lời, trừng mắt với anh cả.
Cô đi tới ngồi trên băng đá, rồi nhìn chằm chằm Tân Trạm.
“Trên mặt em có nhọ sao?”
Tân Trạm bị nhìn mà sởn cả tóc gáy, Tân Sở Phi này lại đang có ý định quỷ quái gì.
Anh đã nhìn ra, tuy tâm tư ngũ muội này không xấu, nhưng quả thực rất tỉnh quái, không ai có thể nhìn ra suy nghĩ của cô.
“Anh tư, xin anh đấy, anh dạy em một chút huyễn trận thôi, rốt cuộc trận pháp này của anh là bố trí ra sao” Rồi Tân Sở Phi lập tức kéo Tân Trạm, làm bộ đáng thương nói với anh.
Mặc dù mình thua, nhưng không biết rõ ràng nguyên nhân trận pháp này, thì quả thực cô ăn ngủ không yên.
“Bảo anh dạy em bố trí huyễn trận?”
Tân Trạm cười, không ngờ Tân Sở Phi này chịu thua.
Anh cũng không do dự, anh dẫn Tân Sở Phi đi, điểm vài cái vào mấy chỗ.
Sau đó nói phương pháp bố trí này cho Tân Sở Phi.
Tân Sở Phi nghe mà mắt càng ngày càng sáng, không ngừng gật đầu như con gà mổ thóc, đến cuối cùng, ánh mắt cô nhìn Tân Trạm tràn đầy những vì sao.
“Anh tư, anh thật lợi hại” Tân Sở Phi sùng bái.
“Được rồi, chớ phiền anh tư của em nữa, là anh bảo anh tư qua đây làm quen với em, lát nữa anh định đưa anh tư đi dạo.”
Lúc này, Tân Minh mở miệng nói.
“Anh cả, anh bận rộn như vậy, cứ giao mấy chuyện này cho em là được rồi, em đưa anh tư đi dạo” Tân Sở Phi chủ động xin đi giết giặc nói.
“Em? Không phải có ý đồ gì chứ” Tân Minh không yên