Trong lúc hai người đi dạo, đột nhiên có một giọng nữ chói tai vang lên.
Giọng nói này không nhỏ, nên nhất thời thu hút mọi người, trong đó có không ít ánh mắt của người trong Tân thị.
“Tân Lệ Như”
Tân Sở Phi nhìn người đi tới, trên mặt cô cũng toát vẻ lạnh lùng, lập tức ngừng cười.
Tân Trạm chú ý, lúc này, một cô gái mặc bộ quần áo hoa lệ cầm bội kiếm đang đi tới từ một hướng khác, biểu tình trông có vẻ rất ngạo mạn.
“Hôm nay tâm tình tôi tốt, mặc kệ cô, cút đi cho tôi.”
Tân Sở Phi lạnh mặt, vòng tránh đi.
Nhưng thân thể cô gái này chặn ngang một cái, chắn trước mặt Tân Sở Phi.
“Trước cô chia rẽ tôi và anh Diệp, giờ con đĩ như cô lại dụ dỗ người khác, đúng là hèn hạ” Tân Lệ Như nhìn Tân Trạm, hừ lạnh nói.
“Cô chớ có nói hươu nói vượn, đây là anh tư của tôi, hơn nữa tôi vốn không thích Triệu Diệp, cô không theo đuổi được, thì đừng có trách lên đầu tôi” Tân Sở Phi trâm giọng nói.
“Thì ra, đây chính là con riêng của ba cô” Tân Lệ Như bừng tỉnh.
Cô ta cố ý khuếch đại lời nói của mình, mấy cô gái đi cùng cô ta cũng nhìn Tân Trạm một cách kỳ lạ.
Lời của cô ta nhất thời làm cho Tân Sở Phi biến sắc.
“Tân Lệ Như, cô lại nói bậy, cô có tin tôi đánh ngã cô hay không, khiến cô khóc như mèo”
Đồng thời, Tân Sở Phi lo lắng truyền âm cho Tân Trạm.
“Anh tư, anh đừng để ý người phụ nữ điên này, cô ta là người thuộc dòng thứ hai của Tân gia, bây giờ dòng dõi đời hai cường thịnh, nên cô ta cả ngày điên cuồng, lúc trước nói xấu anh, em đã giáo huấn cô ta rồi, không ngờ còn dám nói bậy”
Tân Trạm hiểu rõ, từ khi thuỷ tổ Tân gia sáng lập ra đã chia làm nhiều dòng dõi.
Trong đó, bọn họ được xưng là dòng dõi đầu tiên, mà dòng thứ hai