Tân Sở Phi khinh thường, dùng thanh kiếm đồng biến hóa ra một đóa hoa sen, mũi kiếm xuất hiện, hoa sẽ cũng bắt đầu nở bung ra.
Sau khi thanh kiếm biến hóa ra hoa sen, những cánh hoa bay ra bắt đầu hòa với những tia sáng phát ra từ thanh kiếm.
“Cơ hội đến rồi” Ánh mắt Tân Lệ Như đột nhiên trở nên đáng sợ.
Vốn dĩ, sau khi dùng tuyệt kỹ này, sẽ không còn sức lực chiến đấu nữa nhưng Tân Sở Phi không hề biết ô quang kiếm lại có kiếm ý.
Đây là bí mật, bởi vì kiếm ý này đến từ người anh họ, một trong những người kế vị rất có tiếng nói của Tân Hoàng.
Đó là Tân Khởi.
Với kiếm ý như vậy, nó còn có thể tiếp tục thôi thúc ô quang kiếm thực hiện một nhát chí mạng.
Đột nhiên, Tân Lệ Như khởi động phong ấn bên trong kiếm, làm cho thanh kiếm hoạt động, cả người đều bay ra ngoài.
Thay vì nói cô ta bay ra ngoài, chi bằng nói thanh kiếm đã tấn công cô ta.
“Đồ chết tiệt, xem cô có thoát được nhát này không?”
Ô quang kiếm lao nhanh như một tia chớp, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Tân Sở Phi.
Nhìn thấy thanh kiếm mang càng ngày càng tới gần Tân Sở Phi, Tân Lệ Như cảm thấy vô cùng sung sướng.
Mặc dù không thể giết người trong tộc của mình, nhưng tra tấn hành hạ Tân Sở Phi một phen cũng tốt.
Cô ta nhất định phải biến khuôn mặt của Tân Sở Phi thành một bông hoa, để cho dù cô có uống bao nhiêu thuốc cũng không thể trở lại như ban đầu.
Bằng cách này, không những Tân Sở Phi sẽ phải đối mặt với khán giả bằng một khuôn mặt xấu xí.
Hơn nữa con quái vật xấu xí như Tân Sở Phi sẽ không còn tư cách gì để tranh giành người