Tân Sở Phi sửng sốt, nhìn về phía Tân Trạm.
“Tân Sở Phi, Tân Lệ Như này từng dùng thanh kiếm này trước đây à?” Tân Trạm truyền âm nói.
“Không, trước đây tôi chưa thấy thanh kiếm này”
Tân Sở Phi nói làm cho đôi mắt Tân Trạm xẹt qua vẻ lạnh như băng, Tân Lệ Như này thật sự là ngoan độc.
Bị ánh mắt Tân Trạm đảo qua, trong lòng Tân Lệ Như hơi sợ hãi.
Ánh mắt của đứa con riêng này tựa như sấm sét, giống như đối mặt với anh họ Tân Khởi.
Ánh mắt của Tân Trạm khiến Tân Lệ Như cảm thấy hoang mang đến khó hiểu.
Như thể trước mặt anh, mọi tính toán của cô đều đã bị anh nhìn thấu.
Nhưng sao lại có thế như vậy chứ.
Tân Lệ Như nghiến răng nghiến lợi.
Tân Trạm chỉ là một đứa con riêng xuất thân nghèo hèn, có con mắt tỉnh tường thế nào thì anh ta cũng không thể nhìn ra mưu mô của mình được.
“Hôm nay hai anh em chúng ta gặp nhau, anh không muốn dùng đao kiếm, cho nên vừa rồi em sỉ nhục anh và Tân Sở Phi, chỉ cần em xin lỗi một tiếng thì anh sẽ bỏ qua cho” Tân Trạm chậm rãi nói.
“Muốn tôi phải xin lỗi, thật là nực cười, thân phận của anh mà cũng xứng nói với tôi những lời đó!
Tân Lệ Như cười lạnh, cô ta chính là muốn hôm nay sẽ khiến Tân Sở Phi bị thương nặng, quyết không thể nhượng bộ.
“Xem ra cô đã hạ quyết tâm muốn làm em gái tôi bị thương”
Tân Trạm lắc đầu, lật lòng bàn tay và một thanh trường kiếm xuất hiện ở tay anh.
“Em gái, cuộc đấu lần này, dùng kiếm của anh đi”
“Vâng.
Tân Sở Phi có chút ngờ vực, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của Tân Trạm, trong lòng cô lại có một niềm tin đến khó hiểu dành cho anh.
Tân Sở Phi cũng chẳng thắc mắc, cô gật đầu, cầm lấy thanh kiếm bảng đồng.
“Bây giờ cô muốn rút lui cũng vẫn