Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1922


trước sau


Tân Trạm đi tới đỡ Tân Sở Phi dậy.

Lúc này không ít người đang xem náo nhiệt cũng tản ra khắp nơi.

“Tân Trạm, anh vẫn nhận ra tôi à” Chính ngay lúc này, người của tộc Huyết Man cũng bay tới.

Mấy người đàn ông của tộc Huyết Man nâng kiệu lên, chàng trai trẻ sắc mặt trắng bệch bên trong đang cười mỉa quan sát Tân Trạm.

“Anh chính là thiếu chủ của tộc Huyết Man” Tân Trạm giật thót, cũng hơi hiểu chuyện.

“Tân Trạm, bây giờ cậu cũng hiểu rồi chứ.

Cậu vô cớ ra tay, khiêu khích thiếu chủ của tộc Huyết Man, phá hoại cục diện nội bộ của hoàng triều họ Tân.

Tôi phải đưa cậu đi trừng trị theo pháp luật.

Cậu có phục không?” Tân Ngọc Xuyên lạnh lùng nói.

Những người xung quanh nghe xong thì mới hiểu ra lý do Tân Ngọc Xuyên đích thân tới bắt người.

Nhưng xem ra, chuyện Tân Trạm làm quả thật là vô sỉ.


Chính ngay giây phút này, có tộc người dám gây hấn làm tộc Man bị thương, đúng là phải nghiêm trị.

“Tôi vô cớ ra tay ư? Tôi chủ động gây hấn sao?” Tân Trạm nghe xong thì bất giác cười lạnh lùng.

Lúc này chính Tân Ngọc Xuyên không nhận thức, nhưng lời nói lại rất vô sỉ.

“Nhị trưởng lão phải không? Ông hoàn toàn đảo lộn phải trái, còn muốn kêu tôi phục ư?”
Tân Trạm lạnh lùng nói: “Tộc người Huyết Man cũng có ở đây, chi bằng ông hỏi thiếu chủ tộc Huyết Man thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Còn có thể là chuyện gì nữa, tôi có lòng tốt muốn học hỏi †u sĩ các người, nhưng anh lại ra tay nặng như vậy, lén đánh tôi bị thương, khiến tôi không cách nào tu luyện trong nửa năm.

Bây giờ vết thương trên người tôi, chính là chứng cứ phạm tội”
Thiếu chủ tộc Huyết Man cười lạnh lùng.

“Mong nhị trưởng lão lập tức nghiêm trị người này”
Quy tắc của nhà họ Tân, bản thân cũng hiểu rõ.

Xử phạt giống Tân Trạm, chí ít phải cắt tay chân, ném vào nhà lao, bắt nhốt 10 năm, như vậy cũng đủ hoá giải thù hận trong lòng mình.

“Yên tâm, tôi sẽ tự xử lý người này”
Tân Ngọc

Xuyên xua tay, tộc người thực thi pháp luật tháo xiềng xích và tiến về phía Tân Trạm.


Tân Trạm cười khẩy lắc đầu, bất luận thế nào chính anh cũng không thể làm gì mấy người thực thi pháp luật.

Ánh sáng từ kiếm Thanh Đồng lại loé sáng, những xiềng xích này bị chặt thành nhiều mảnh.

“Ha ha, xem ra tộc người các người, cơ bản không quan tâm thực thi pháp luật gì cả” Thiếu chủ tộc Huyết Man lên tiếng châm biếm.

“Tân Trạm, tôi niệm tình cậu vừa mới tới, không muốn tính toán với cậu.

Nếu cậu dám phản kháng, tôi sẽ ra tay” Tân Ngọc Xuyên lạnh lùng nói.

“Vậy ông cứ thử đi” Đôi mắt của Tân Trạm lạnh lùng, anh không nhúc nhích.

Mọi người cũng hơi kinh ngạc, Tân Trạm này lại dám đối đầu nhị trưởng lão.

Tân Ngọc Xuyên nheo mắt, càng nhìn càng thấy chán ghét Tân Trạm.

Tên nhóc này đúng là giống hệt cha của anh, vừa xấu xa vừa cứng đầu.

Tưởng mình không dám ra tay ư?
Lòng bàn tay khẽ vén tay áo, linh khí từ từ dày đặc.

“Những gì vị thiếu chủ này nói đúng là nhảm nhí, sự thật thế nào, lão tử đây rõ nhất”
Nhưng chính lúc này, hai vâng sáng bay trên bầu trời.

“Tân lão đệ, tôi tới chậm một bước rồi.”
Bóng dáng của người nói vừa chạm đất, khoé miệng nở nụ cười, đúng là Cao Lỗ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện