“Nói tóm lại là, lệnh bài chắc là sẽ phải vài hôm nữa Chú Thụy mới cầm đến được, chúng ta đi về trước đi”
Tân Trạm cũng gật đầu, ở ngoài nửa ngày trời, cũng đến lúc nên về nhà rồi.
Nhưng chính lúc hai người vừa bước ra khỏi đất tổ này.
Trên bầu trời, một chuỗi chim hạc lướt qua, lao thẳng về phía bọn họ đứng.
Sau đó, một ông lão tóc hoa tiêu đột ngột nhảy xuống trước mặt Tân Trạm, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn anh ấy.
“Bác hai.”
Nhìn thấy người đến, Tân Sở Phi cũng có chút ngạc nhiên.
Tân Ngọc Xuyên là người quản lý chấp pháp đường của nhà họ Tân, hôm nay tại sao lại chạy đến đất tổ thế này?
“Tân Sở Phi, người bên cạnh cô có phải là Tân Trạm không?”
Tân Ngọc Xuyên nhìn thấy Tân Trạm, trong lòng đã xác định, người này chính là người đã đánh bị thương thiếu chủ của tộc Huyết Man.
“Là anh tư của tôi, có chuyện gì vậy?” Tân Sở Phi hỏi.
“Bắt cậu ta lại cho tôi, đem về chấp pháp đường”
Tân Ngọc Xuyên cũng không hề giải thích điều gì, vung tay lên.
Lập tức phía sau có mấy người trong gia tộc của chấp pháp đường đi tới, không thèm nghe giải thích gì, tiến thẳng đến chỗ Tân Trạm định bắt người.
“Mấy người làm gì vậy? Anh tư của tôi phạm lỗi gì chứ?”
Tân Sở Phi kinh ngạc, đừng chặn trước mấy người đó.
“Tân Sở Phi, chuyện của chấp pháp đường, không cần thiết phải giải thích với cô, tránh ra” Một người đàn ông trong số bọn họ lạnh lùng quát.
“Mấy người không nói ra nguyên nhân lại còn muốn bắt anh tôi, đừng có hòng”“
Tận Manh nghiến răng, đột ngột rút trường kiếm ra, đường kiếm đó