“Đúng rồi, tôi còn phải tiếp đón những vị khách đến chúc mừng em tư, không ở đây tán gẫu với ông nữa.”
Nhìn sắc mặt của Tân Ngọc Xuyên đen lại như thể chết cha chết mẹ, Tân Minh trong lòng cũng dễ chịu hơn vài phần.
Anh ta trực tiếp xoay người rời đi, để lại Tân Ngọc Xuyên một mình đứng đó.
Vê phần chào đón những người man tộc cuối cùng biến thành cái dạng gì, những người man tộc có bởi vậy mà cảm thấy bất mãn còn phải xem biểu hiện của mình.
Tân Minh thấy từ khi Tân Trạm trở về, khi mình đối mặt với những vị trưởng lão này tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Trong góc đại điện, Tân Trạm đến thăm hỏi những vị khách đến chúc mừng.
Trong cuộc trò chuyện, anh mới được biết những người trong gia tộc phần lớn đều là do hai vực chủ sắp xếp.
Trước đó anh vẫn còn có chút tò mò thân phận con trai của Tân Hoàng, bên ngoài ngoại trừ hai vực chủ biết thì cũng chỉ có Tống Linh Thông biết.
Mười ngày trước tin tức này mới được truyền ra ngoài, những người này đã có thể phái người đến đây.
Hiện tại anh cũng đã hiểu được, hai vực chủ chính là truyền lệnh của hai người của họ tới chúc mừng, khí thế sẽ không đủ, cho nên trước đó đã thông báo cho không ít gia tộc khác.
Dù sao thì mình cũng có được Thanh Long lệnh và Huyền Vũ lệnh của vực chủ, nếu như những nghỉ thức cơ bản nhất làm không tốt cũng tương đương với việc làm mất mặt mũi hai vực chủ.
“Tiêu Nam Vương”
Bọn họ trên mặt là những nụ cười xã giao khi bắt chuyện với những người khác thì có một thân ảnh, lướt qua đám người đi về phía khu vực này.
Đó là tộc trưởng trẻ tuổi của Tiên Man Tộc, lúc này vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt chính là không coi ai ra gì, nhìn chằm chăm về phía thân ảnh này.
Khi hơi thở này phát ra những tiếng trò chuyện bốn phía xung quanh nhất thời giảm đi, không ít người vây xem.
“Hách Tác Kì, anh cũng ở đây sao?”
Nhìn thấy người tới, Tiêu Nam Vương cũng không có phản ứng nhiều, ngồi vào chỗ ăn Linh Quả, không cảm giác được hơi thở như núi