Trong lòng Tân Trạm không ngừng cười khổ, lúc này mới hiểu được, vì sao một người xa lạ vừa mới gặp mặt lại nhiệt tình như vậy.
“Bình thường tôi vẫn luôn xem Ninh Mộng như là em gái ruột của mình, cậu cứu con bé thì cũng chính là anh em của tôi: Tiêu Nam Vương tiếp tục nói: “Thả lỏng một chút đi, nhưng cũng đừng bộc lộ ra ngoài, tôi sẽ cảm thấy có chút xấu hổ”
“Anh Tiêu.”
Tân Trạm cười gọi một tiếng, biểu cảm như đối với một người bạn thân quen.
Những người bên cạnh nhìn thấy cảnh trước mặt này, biểu tình phức tạp chính là có chút không nói nên lời.
Tân Trạm là con trai của Tân Hoàng, lại nói địa vị so với Tiêu Nam Vương cũng không có khác biệt là mấy.
Nhưng trên thực tế, Tiêu Nam Vương này gần như là người thừa kế ngai vàng của nhà họ Tiêu, thực lực của thiên phú gần như hàng đầu, có vô số thiên tài trẻ tuổi trên toàn đại lục.
Về phần Tân Trạm, chẳng những có thể cùng nói chuyện với Tiêu Nam Vương, mà quan hệ dường như rất thân thiết.
Rốt cuộc Tân Trạm có năng lực gì?
Khung cảnh trước mặt này đã khắc sâu vào lòng mỗi vị khách có mặt ở đây.
Điều này cũng khiến cho bọn họ cẩn thận nhớ kỹ cái tên Tân Trạm, trong lòng cũng bắt đầu tính toán xem có nên kết thân với Tân Trạm hay không.
Một bên, Tân Ngọc Xuyên bị kích thích đến nỗi mỗi ngón tay đều đang run lên.
Đây chính là một rắc rối lớn.
Ban đầu ông ta chính là muốn trấn áp thanh danh của Tân Trạm, cho lễ này trôi qua thật nhanh để có thể giới thiệu với tân khách man tộc.
Nhưng nhìn xem có rất nhiều người đến chúc mừng Tân Trạm còn mang theo cả núi bảo vật này.
Làm thế nào lễ kỷ niệm này có thể tiếp tục được?
Hoàn toàn đã trở thành sân khấu của Tân Trạm về nhận tổ quy tông.
Khi Tân Minh nhìn thấy mặt của Tân Ngọc Xuyên chẳng khác nào gan lợn, trong lòng khoái chí vô cùng.
Cho dù Tân Ngọc Xuyên có tâm tư khác thì Tân Trạm cũng có trách nhiệm làm cho bữa tiệc này trở thành sự kiện anh trở về nhận tổ quy tông.
Phía sau đám người, Tân Lôi tức giận đến mức cắn chặt môi