“Tôi có thể ra trận, nhưng tôi không muốn bị chỉ thứ lừa”
Tân Trạm nói.
Tân Bách Chiến mỉm cười, trong lòng cũng hiểu ra.
“Tân Bách Vinh, tôi thấy Tân Trạm không phải không muốn ra trận” Tân Bách Chiến nói.
“Con trai ông làm loạn, khiến cho Tân Trạm có hiểu lâm lớn với nhà họ Tân.
Chẳng lẽ ông không thể bày tỏ chút gì đó sao.
Muốn Tân Trạm ra trận, ít nhất chi thứ phải tặng gì đó đền bù tổn thất chứ”
Tân Trạm không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu bày tỏ lập trường.
“Điều này nên làm”
Vài trưởng lão Thái Thượng cũng gật đầu.
Con trai Tân Bách Vinh gây rắc rối mà ông ta không thể hiện chút có lỗi nào, đúng là hết nói nổi.
Khóe miệng Tân Bách Vinh giật giật vài cái, vốn dĩ ông ta muốn dạy tên nhóc này một bài học, bây giờ còn phải bồi thường nó nữa sao?
Nhưng mấy vị trưởng lão đều lên tiếng, ông ta không thể phản đối.
“Được thôi”
Trong lòng Tân Bách Vinh lung lay, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi đồng ý bỏ ra năm trăm nghìn điểm cống hiến để bồi thường cho Tân Trạm”
“Năm trăm nghìn điểm cống hiến?”
Tân Bách Chiến ngạc nhiên khi nghe điều này.
Ông ta tưởng Tân Bách Vinh nhiều nhất chỉ đền bù năm mươi tám mươi nghìn, không ngờ lại tới những năm trăm nghìn.
Điểm cống hiến của nhà họ Tân không phải chuyện đùa.
Mấy năm nay, Tân Sương Nhan liên tục chiến đấu vì nhà họ Tân.
Cô ấy cũng chỉ có mấy trăm nghìn điểm cống hiến mà thôi.
Hơn nữa tất cả chúng đều đổi băng việc liếm máu trên đao.
Về phần mấy vị trưởng lão Thái Thượng của Thượng phẩm, đừng nghĩ mấy điểm cống hiến này là dễ kiếm được, với tu vi của bọn họ, đồ cần mua vô cùng đắt.
Cho dù là Tiên Thảo Linh Dịch hay luyện khí bày trận, nếu mất đi năm trăm nghìn điểm cống hiến, e rằng mấy năm sau phải dốc sức giúp đỡ gia tộc.
Tân Bách Vinh đưa ra cái giá năm trăm nghìn.
Sợ rằng bản thân cũng chỉ có hơn một triệu mà thôi.
Bây giờ lại đền hơn một nửa số tiền đó, ông ta điên rồi sao?
“Bách Vinh, đừng đùa” Một trưởng lão Thái Thượng mặt đen